Trước mắt là mành giường vàng chói lóa, Tố Lien muốn ngồi dậy lại phát hiện cơ thể đau nhói. Cơn đau từ sau gáy và trên tay của mình, y nhìn xuống thấy trên cánh tay của mình không biết làm sao mà đã bị bó một cục vải lớn, bên trên còn rỉ chút máu tươi.
Tố Liên thấy hơi chóng mặt, có lẽ là do mất máu quá nhiều.
Kì lạ, tại sao lại bị thương? Từ khi nào?
Hoang mang cùng lo sợ Tố Liên nhìn xung quanh, nơi này không giống lều trại của Tấn Triều. Ý nghĩ xâu xa vang lên, có khi nào y bị đám Bắc Cương bắt về rồi không?
Đùa à, bắt một cây thực vật như y về làm gì?
Y vừa định xuống giường mang giày vào đi thám thính tình hình một chút liền nghe tiếng loạt soạt. Đầu chưa kịp nghĩ gì, Tơ Liên lặp tức nằm xuống giường đáp chăn lại gửi vớ chưa tỉnh, nằm bất động trên giường.
Loạt soạt-----.
Mành lều mở ra, Liêm Sinh bước vào phía sau còn có một đại phu đi theo.
Hắn ta nhìn người còn hôn mê trên giường liền nhíu mày, tiến lại dò xét hơi thở. Xác nhận người còn sống hắn liền quay đầu nói với đại phu.
"Tại sao còn chưa tỉnh?." Hắn nhớ bản thân cũng đâu có ra tay mạnh lắm, sau một hơi ngất lâu thế?
Đại phu tiến đến bắt mạch một lát mới trả lời: "Vốn người này bị đánh ngất, về còn bị ngài lấy không ít máu. Tuổi còn nhỏ tất nhiên là hôn mê lâu hơn rồi."
Tố Liên nằm trên giường muốn cắn người ngay bây giờ, ngươi có bị gì không! Đánh ta đã đành còn muốn lấy máu ta làm gì?! Ngươi cũng không phải ma cà rồng!
"Làm y tỉnh nhanh chút không được à?." Liêm Sinh nhíu mày, người này như vậy cũng quá yếu ớt.
"Này, vẫn là chờ đi. Ngài lấy máu của y nhiều như vậy, tất nhiên phải cho người y hồi phục dần rồi." Cũng không thể bắt ép người ta tỉnh lại được, đại phu Bắc Cương nhìn bệ hạ thô lỗ nhà mình mà chán nản.
"Chậc." Liêm Sinh chậc lưỡi một cái, đợi đại phu lui ra liền lấy tới một cái ghế ngồi cạnh giường y. Tay bóp bóp má người trên giường nói: "Này, tỉnh nhanh một chút được không?."
Để ta còn hỏi chuyện nữa.
Tố Liên rất muốn bặt dậy cho hắn ta một đạp, nhưng nghĩ nghĩ vẫn là không nên. Y đánh không lại. Nằm nhắm mắt một chút, chẳng biết Tố Liên ngủ quên đi lúc nào..
Ngủ một hồi liền nhớ ra bản thân bị bắt đến một nơi xa lạ, y liền bật đầu ngồi dậy liền.
"Tỉnh rồi?." Liêm Sinh một bên phê tấu chương, nghe tiếng liền nhìn qua thiếu niên vừa mới tỉnh dậy trên giường, có vẻ hơi hoảng hốt.
Hắn buông việc trên tay, vài bước bước tới chỗ y. Một chân gác lên giường chân còn lại chống trên đất, một tay nâng cằm y lên: "Khỏe chưa?."
Tố Liên: Chưa (个_个)
Tên này thế mà ngồi chờ y tỉnh dậy sao? Cũng thật rảnh rỗi.
"Sao không nói chuyện, sợ ta?." Hắn ta bóp cằm y, một tay còn lại chọc chọc má y. Sao không phản ứng nhỉ?
Tố Liên lặp tức phản ứng, tát bay cái tay kia. To giọng nói: "Ngươi là ai? Bắt ta có âm mưu gì?!."
Liêm Sinh bị tát tay cũng không giận, hắn đưa tay lên miệng liếʍ vào chỗ vừa bị Tố Liêm chạm qua một cái: "Thật thơm."
Tố Liên: (─.─|| Biếи ŧɦái.
"Ta tên Liêm Sinh, gọi ta A Sinh được rồi. Ngươi tên gì, hửm?." Liêm Sinh làm thân ngồi xuống bên giường, mặc kệ sự giãy giụa của y kéo người tựa vào lòng ngực mình.
"Sinh cái đầu ngươi! Thả ông đây ra tên biếи ŧɦái!." Tố Liên thấy giãy không được liền cắn vào vai hắn một cái thật mạnh, người tên đấy liền run lên, không nói một lời xô Tố Liên ra.
"Còn dám cắn? Có tin ta bẻ răng ngươi không." Liêm Sing không ngờ thiếu niên này thế mà dám cắn hắn, không sợ bay đầu?
"Bẻ cái rắm! Ta hỏi ngươi là ai, bắt ta tới đây có âm mưu gì?!." Tố Liên nhe răng vờ hung dữ nói bên ngoài chứ bên trong y cũng sợ run, người này không những cao to còn trông hơi hung dữ. Y sợ hắn không vui liền đấm mình một phát bay khỏi lều.
"Ta là Hoàng đế Bắc Cương, Liêm Sinh." Hắn thở dài nhìn người rõ ràng gan thỏ lại giả danh lão hổ này, có chút buồn cười.
Hoàng đế Bắc Cương, thế y không những rơi vào tay giặc mà trực tiếp rơi vào tay kẻ cầm đầu luôn rồi sau?!
Oa! Bạch Truy Thiên mau đến cứu ta!
Tố Liên có chút run chân lùi lùi vào mép phía trong giường, ý đồ không muốn tiếp xúc với hắn rất rõ ràng.
"Chạy cái gì, chạy cũng không thoát." Liêm Sinh lắc đầu nhìn y, hắn đúng là gϊếŧ người nhiều thật nhưng cũng không đến mức vừa gặp liền dọa trẻ con chứ?
"Là ngươi cắt tay ta lấy máu?." Lùi vào trong góc xác định bản thân an toàn y mới liếc nhìn hắn hỏi.
"Đúng vậy, là ta làm. Có vẻ lấy hơi nhiều máu nên ngươi hơi mệt." Hắn chà cằm nói, nhìn gương mặt tái nhợt nhưng không che lấp được nét đẹp của y hắn cảm thán.
"Lấy máu ta làm gì chứ?." Không lẽ ngươi có sở thích uống máu gì đó?
"Chế thuốc." Hắn ngắn gọn trả lời, có vẻ không muốn nói là thuốc gì. Xoay người đứng lên đi ra phía lều dặn dò đem thuốc lẫn đồ ăn đến cho y.
Chế thuốc gì nhỉ? Sao hắn biết máu mình có tác dụng như thuốc mà chế? Tố Liên tự hỏi bản thân chỉ lấy máu dùng hai lần, một lần là cho Bạch Truy Thiên, lần còn lại là cho Tiểu Đô. Không lẽ lúc lấy máu lần hai bị Tiểu Đô thấy mất?
Hơn nữa Tiểu Đô là người của Bắc Cương rất có thể có khả năng.
Người bên ngoài mang thuốc cùng thức ăn vào, Liêm Sinh cầm bát thuốc đưa đến trước mặt y: "Uống."
Méo, lỡ có độc thì sao? (`ε´)
"Thuốc bổ máu." Thấy người không nhận hắn liền bảo, hiện tại người này còn tác dụng tất nhiên hắn không thể để y chết.
"Không uống ta liền bóp miệng ngươi đổ vào." Hắn nhướn mày nhìn thiếu niên vẫn không phản ứng này.
Tố Liên vẫn là không thích cảm giác bị bóp miệng nhét thuốc nên liền ngoan ngoãn uống vào, thật đắng.
Vừa uống xong mùi thức ăn thơm phức liền bay về mũi. Nhìn bàn thức ăn phong phú này y thật cảm thán, Bắc Cương đồ ăn thật phong phú.
"Mau ăn lúc nóng đi, ốm như vậy chẳng có bao nhiêu máu." Liêm Sinh chê cười nhìn Tố Liên bảo, hắn phải nuôi người này béo mập lên mới có thể có nhiều máu hơn được.
Tố Liên: Ngươi nghĩ mình đang nuôi heo?! (╬ŎдŎ )
Một bên khác, Bạch Truy Thiên trở về liền biết được sen nhỏ nhà hắn bị người bắt đi. Tức giận dồn ép, hắn muốn dẫn binh đánh nát đám đấy!
Bị Tô Khiết ngắn lại, không thể manh động lúc này được. Phải có kế sách lâu dài.
Lấy lại được bình tĩnh lúc này hắn liền nhớ đến lời nói trước kia của sen nhỏ, những kế sách mà y viết lại cho hắn. Có vẻ, đến lúc dùng rồi.