Sáng hôm sau, tôi nhớ lại ánh mắt Tần Nhiên nhìn tôi trong đêm khuya, trong mắt có chút áy náy.
Lúc quay người lại thì thấy Tần Nhiên đã thay quần áo chuẩn bị đi làm, anh thấy tôi đã tỉnh, cười nói với tôi: “Đây là lần đầu tiên anh thấy em ngủ nướng, thấy đúng là chuyện hiếm nên không đánh thức em. Em ngủ thêm đi, muộn chút hãy đi làm.”
Thân hình Tần Nhiên gầy mà đầy sức sống, phía dưới áo sơ mi trắng, cơ bụng và đường cong săn chắc như ẩn như hiện.
Ánh mắt tôi từ từ dịch lên trên, anh có ngũ quan trong sáng, đôi mắt hẹp dài có chút u ám, môi mỏng hơi mím lại, đôi mắt đen lạnh lùng bị tóc mái rối tung trên trán che đi một phần.
Tôi thèm muốn thân thể của anh ấy, tôi thật đáng khinh!
Đột nhiên tôi muốn làm cái gì đó, tôi đưa tay kéo lấy cổ của Tần Nhiên, đầu ngón tay chạm vào hầu kết của anh, tay kia khoác lên trên ngực anh.
Thân thể Tần Nhiên cứng ngắc, hơi thở nặng nề, sau đó trở nên hơi loạn.
Vợ à …
Tần Nhiên nắm lấy bàn tay đang làm loạn của tôi, khàn giọng cảnh cáo: “Em đừng lộn xộn!”
Anh ấy không cho tôi cử động, tôi lại càng muốn động.
Đột nhiên, Tần Nhiên tựa hồ nhớ tới cái gì, hung hăng đẩy tôi ra, hắng giọng, cũng không thèm nhìn tôi, cầm áo khoác đi ra ngoài.
Haizzz, Tần Nhiên đã không còn muốn làm chuyện xấu hổ với tôi nữa rồi.
Tôi nhíu mày nhìn anh, cảm thấy tư thế đi của anh hơi kỳ lạ.
Anh ấy đặt tay lên nắm cửa, nói với tôi mà không quay đầu lại: “Ngày mai anh sẽ đi công tác một tuần.”
Tôi có chút mất mát nhếch miệng, tôi là thư ký của anh ấy, sao tôi lại không biết anh ấy phải đi công tác?
Tôi thấy anh ấy muốn đi hẹn hò với nữ chính thì có!
Đồ cún nịnh nọt chết tiệt!
Ngày đầu tiên Tần Nhiên đi công tác, tôi đến quán thịt nướng nơi tôi và Tần Nhiên cùng nhau uống rượu sau khi bị cắm sừng, và gọi một đống đồ ăn.
Uống mấy chén rượu xong, tôi không nhớ nổi ngày đó chúng tôi lăn lên giường với nhau như thế nào, tôi nhớ rõ ràng Tần Nhiên không uống nhiều lắm mà?.
Tôi thở dài một hơi, lại cầm một lon bia, bật nắp “xoèn xoẹt”.
Ngửa đầu uống ừng ực hết một hơi, sau đó lấy mu bàn tay quẹt miệng.
Chợt tôi cảm thấy đầu óc như được khai thông, những ký ức đáng xấu hổ ùa về như thủy triều.
Thì ra tôi là người chủ động... Là tôi chủ động hôn anh ấy... Đúng như Tần Nhiên nói, chính tôi là người trêu chọc anh … Tần Nhiên bị ép buộc … lại còn ỡm ờ … Tôi phải tỉnh táo một chút.
Đầu óc tôi hoàn toàn bị Tần Nhiên chiếm giữ rồi.
Huhuhu, thì ra tác giả không chết, tất cả mọi việc đều do tôi mở đầu!
Đúng lúc tôi sắp ôm đầu khóc sướt mướt, một giọng nam chần chừ vang lên cắt đứt tâm trạng của tôi: “Cô Lương?”
Tôi ngẩng đầu nhìn qua, Thẩm Trục hơi nhướng mày, đáy mắt mang theo chút nghi vấn hờ hững hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
Sự chú ý của tôi không ở trên người Thẩm Trục mà là ở Lâm Vãn Thanh đang ôm hắn, nữ chính sao lại ở cùng nam chính?
Tần nhiên, tên cún nịnh nọt kia, thất bại rồi à?
Huhuhu, Tần Nhiên thảm quá, bị thư ký ép buộc rồi lại bị nữ chính bỏ rơi.
Tôi gọi điện cho luật sư Vương, tôi không cần căn biệt thự ở ngoại ô nữa, để lại nó cho Tần Nhiên.
Tôi trừng mắt: “Sao tôi lại không thể ở đây? Chỗ này là nhà anh mở à?”
Thẩm Trục thế mà lại gật đầu: “Đúng là nhà tôi mở rồi”
Không hổ là con trai ruột của tác giả, tài sản trải rộng khắp thành phố, ngay cả quán đồ nướng nho nhỏ cũng không buông tha.
Thẩm Trục nhìn tôi, ánh mắt ngậm ý cười, giọng điệu nghe quai quái: “Cô Lương, sao cô lại uống rượu ở đây? Cô không đến bệnh viện thăm chồng mình à?”
Tôi nhíu mày nhìn anh ta, lo lắng hỏi: “Bệnh viện gì?”
Chẳng lẽ Thẩm Trục bắt gặp Lâm Vãn Thanh hẹn hò với Tần Nhiên, sau đó Thẩm Trục đánh Tần Nhiên đến nhập viện sao?
Thẩm Trục nhìn đi nhìn lại tôi, hừ cười một tiếng: “Có vẻ như anh ta xấu hổ nên không nói cho cô biết rồi, anh ta phẫu thuật bệnh trĩ, hiện đang nằm trong bệnh viện đấy.”
Tôi:. . . .
Tôi lại hỏi hắn: “Tại sao anh biết?”
Thẩm Trục chỉ Lâm Vãn Thanh đứng bên cạnh: “Bà xã của tôi mổ cho anh ta.”
Lâm Vãn Thanh cười với tôi, nói với giọng dịu dàng: “Cô yên tâm, phẫu thuật rất thành công.”
Tôi hoàn toàn hóa đá.
Để nữ chính chữa bệnh trĩ cho , anh được lắm, Tần Nhiên!
Anh đang tự tay chặt đứt nhân duyên với nữ chính đó!
Hóa ra Lâm Vãn Thanh là một bác sĩ khoa hậu môn nổi tiếng, ngày hôm đó họ không hẹn hò trên sân thượng mà nói về kế hoạch phẫu thuật.
Luật sư Vương là một thanh niên từng mắc bệnh trĩ, ngày đến ký hiệp nghị đã nhắc nhở Tần Nhiên phải phẫu thuật càng sớm càng tốt, càng để lâu sẽ càng đau đớn hơn, Lâm Vãn Thanh cũng là luật sư Vương giới thiệu cho Tần Nhiên.