Chương 8

Tần Nhiên mỗi ngày vây quanh tôi như loại động vật thuộc giống chó vậy, nói là sợ Thẩm Trục lại tới dụ dỗ tôi nghỉ việc.

Nói thật, mặc dù mức giá Thẩm Trục đưa ra quá hấp dẫn với tôi nhưng tôi cũng không muốn làm việc cho một kẻ mù kiến thức pháp luật, nhỡ đâu một ngày tôi làm hắn không vui, hắn sẽ nhẹ nhàng nói: “Cô muốn nếm thử cảm giác bị chôn trong đất sao?”

Tôi mà bị chôn sống, được nhiều hơn mất.

Gần đây tôi có một công việc mới, đó là đánh thức Tần Nhiên vào ban đêm và hỏi anh ấy rằng nếu anh ấy nɠɵạı ŧìиɧ thì sẽ đền bù tổn thất tinh thần cho tôi như thế nào.

Tần Nhiên nhắm mắt lại, nhẹ nhàng ngáp một cái, không còn sức lực cãi nhau với tôi: “Anh sẽ không phản bội em, em yên tâm.”

Ôi giời ơi, nói thì dễ nghe quá cơ, cũng không phải tôi không nhìn thấy anh hẹn hò với nữ chính!

Tôi không buông tha: “ Anh nói mau, anh sẽ cho em bao nhiêu tiền phí đền bù tổn thất tinh thần?”

Tần Nhiên bị tôi quấn đến không còn cách nào khác, ngồi dậy khỏi giường, mặt không biểu cảm nói: “ Anh sẽ tay trắng rời nhà.”

Tôi hờ hững nói nhẹ: “Ồ”.

Tần Nhiên nghe xong thì ngã thẳng xuống giường, nhắm mắt lại, cọ cọ cái gối như một con chó con.

Tôi kéo anh ấy dậy, nói thật nghiêm túc: “Chúng ta ký hiệp nghị đi.”

Tần Nhiên giọng trầm trầm, mang theo vẻ buồn ngủ chưa tỉnh, buồn cười nói: “Em nói thật đấy à?”

Tôi gật đầu: “Thật hơn cả vàng luôn !”

Tần Nhiên bất đắc dĩ cười cười, lấy điện thoại di động gọi cho luật sư, luật sư mang kính mắt gọng vàng đến nhà ngay trong đêm.

Luật sư Vương dùng ngón giữa đẩy chiếc kính gọng vàng lên, trên mặt nở nụ cười chuyên nghiệp: “Cô Lương, mặc dù cô có dự định cho bản thân là điều tốt, nhưng ba giờ sáng muốn soạn thảo hiệp nghị thì có hơi quá không?”

Tôi nhấp một ngụm cà phê: “Tần Nhiên nói sẽ trả cho anh phí đại diện nhiều gấp ba lần.”

Con mắt của luật sư Vương lập tức trở nên sáng lấp lánh, khóe miệng đều sắp rộng đến mang tai, gõ bàn phím bồm bộp: “ Luật sư trung thành của ngài, Tiểu Vương, cung cấp cho ngài dịch vụ 24/24 giờ, một năm 365 ngày không ngơi nghỉ!”

Quả nhiên, siêu năng lực hữu ích nhất trên thế giới này chính là tiền bạc —------ đây chính là sức mạnh của đồng tiền!

Khi soạn thảo hiệp nghị, khắp người Tần Nhiên tỏa ra áp suất thấp, anh ỷ trên ghế sô pha như không có xương, đôi chân dài dang rộng sang hai bên, lười biếng khoanh tay, nhìn chằm chằm luật sư Vương đang làm việc cật lực với vẻ mặt nhạt nhẽo.

Anh còn đặt một chiếc đệm mềm dưới mông, người này còn ngại chiếc ghế sô pha giá lên tới sáu chữ số này không đủ mềm sao?.

Tôi nói với Tần Nhiên: “ Em không cần anh tay trắng ra đi đâu, em chỉ cần một chút chút là được rồi.”

Tần Nhiên nhìn hai tôi giây, nhẹ nhàng kêu lên, nói giọng châm biếm: “Như vậy thì đúng là phải cảm ơn em rồi.”

Tôi liếc mắt, quay đầu nói với Luật sư Vương: “Thêm vào hiệp nghị cái biệt thự ở ngoại ô mà tôi vừa từ chối ấy.”

Hiệp nghị được soạn thảo xong, Tần Nhiên ký tên luôn mà không cần xem lại, khi vừa định về phòng, luật sư Vương nhìn bóng lưng của anh, gọi anh lại nói một câu.

Tôi lờ mờ nghe được anh ta nói cái gì mà, đừng kéo dài, nếu không cả hai bên đều phải chịu thiệt các thứ các kiểu.

Tần Nhiên bình tĩnh liếc nhìn tôi một cái, sau đó nhanh chóng chuyển ánh mắt, hơi không kiên nhẫn nói: “Biết rồi.”

Tôi rũ mắt xuống, có chút cô đơn. Cả thế giới đều biết anh thích nữ chính, muốn ly hôn với tôi.