Sau khi nữ chính xuất hiện, tôi càng thêm nghiêm túc, chỉ sợ nếu cốt truyện tăng tốc độ, Thẩm Trục làm công ty của Tần Nhiên phá sản, tôi sẽ bị mất việc, chất lượng cuộc sống cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Tuy nhiên, sự xuất hiện của nữ chính dường như không ảnh hưởng gì đến Tần Nhiên, anh ấy đi làm như thường lệ, thỉnh thoảng lại phun ra mấy câu nói của một vị Chủ tịch bá đạo mà người bình thường nghe không hiểu.
Tần Nhiên không ngừng quấy rầy tôi, nói muốn tham dự buổi họp lớp cùng tôi, tôi không đồng ý, anh ấy lại nhìn tôi với đôi mắt oán phụ ấy: “Em chưa bao giờ đưa anh ra ngoài gặp bạn bè em, em chê anh làm em bẽ mặt đúng không? Em thấy anh là người chồng không lấy ra gặp người được à?”
Vừa nói, anh vừa rơi hai giọt nước mắt, giọng điệu đầy phẫn uất: “Anh biết, bị em ghét bỏ là phận của anh rồi.”
Tôi chẳng còn cách nào khác đành phải đồng ý đưa anh cùng đi dự buổi họp lớp.
Địa điểm họp lớp được ấn định tại một nhà hàng Trung Quốc nổi tiếng, bình thường chỗ này rất khó đặt chỗ, lớp trưởng nói phải đặt trước một tháng mới được.
Tần Nhiên vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của mọi người, dù sao anh cũng là nam nhị, con cưng của độc giả, ngoại hình của Tần Nhiên thuộc hàng đẹp nhất, sống mũi cao, đường nét khuôn mặt cân đối, thâm thúy, một đôi mắt sắc bén lộ ra vẻ bình tĩnh cùng lãnh đạm, cả người toát lên một vẻ xa cách, lạnh lùng nhưng vẫn lịch thiệp và nhã nhặn.
Lớp trưởng kêu tôi giới thiệu, tôi có chút xấu hổ nói: “Đây là chồng tớ, Tần Nhiên.”
Các bạn cùng lớp trách tôi không mời họ đến dự đám cưới, chỉ có Tần Nhiên bình tĩnh ngồi xuống, nét mặt giống như một con gà trống lớn vừa thắng trận.
Ăn được nửa chừng, tôi đi nghe điện thoại về công việc, khi đi ngang qua góc hành lang thì nghe thấy hai bạn nữ cùng lớp đang bàn tán về mình.
“Chồng của Lương Vị Tô từ trên xuống dưới toàn hàng hiệu, chỉ riêng chiếc đồng hồ của anh ta đã trị giá bảy con số.”
“Không phải cậu ta nói bạn trai của cậu ta khá bình thường sao?”
“Chắc chắn cậu ta cậy mình đẹp nên đi tìm người khác, còn chẳng dám mời chúng ta đến dự đám cưới cơ mà. Có khi chỉ là tình nhân được nuôi bên ngoài thôi. Các cậu không thấy cậu ta thậm chí còn không đeo nhẫn cưới trên tay sao?”
Những lời này càng nói càng khó nghe, tôi quay đầu muốn rời đi, không ngờ vừa quay người lại đυ.ng phải Tần Nhiên.
Chắc là anh ấy có chút bận tâm vì lâu rồi tôi chưa về nên ra ngoài tìm tôi, không ngờ lại nghe được những điều này, cũng không biết anh ấy đã đứng sau lưng tôi bao lâu.
Anh ấy nhìn tôi lo lắng, nhưng sự lo lắng của anh ấy là không cần thiết, bình thường những lời như vậy vốn sẽ không làm tổn thương tôi một chút nào.
Tôi bình tĩnh nói: “Lúc còn đi học, em bận đi làm để kiếm tiền nuôi sống bản thân, quan hệ với các bạn cùng lớp cũng không mấy tốt đẹp.”
Sau khi trở về phòng riêng, quản lý nhà hàng tự mình bưng đồ ăn lên, lớp trưởng có chút kỳ quái nói: “Chúng tôi không gọi những món này…”
Tần Nhiên đứng dậy, giọng điệu thong dong: “Bữa hôm nay tôi mời mọi người. Cảm ơn các bạn đã chiếu cố vợ tôi, mong các bạn hôm nay có bữa ăn thật vui vẻ.”
Mọi người lén nhìn nhau, hai cô gái vừa nói xấu tôi cũng im lặng.
Ăn xong, tôi theo Tần Nhiên đi tính tiền, trời đã muộn, mọi người cũng chuẩn bị rời đi.
Tần Nhiên từ trong ví lấy ra tấm thẻ đen, dùng đầu ngón tay xoay hai cái, giọng nói lười biếng lại không đứng đắn, có chút lưu manh: “Em có biết tấm thẻ đen này giống với tình yêu của anh dành cho em ở chỗ nào không ?”
Tôi cau mày nhìn anh ấy, người đàn ông này lại muốn làm gì đây?
Tần Nhiên buông mắt xuống cười, ánh mắt nặng nề: “Không có giới hạn!”
Xuất hiện rồi! Ngôn ngữ quê mùa mới của Chủ tịch bá đạo!
Tôi xấu hổ đến mức chỉ muốn đào một cái nhà thật to trong đất để trốn.
Tôi nghe thấy ai đó trong đám đông thấp giọng thở dài "Chà", còn nói thêm câu "Ghen tị quá".
Thế mà cũng có người thích kiểu này cơ đấy, tiểu thuyết Chủ tịch bá đạo sừng sững không ngã, phát triển thịnh vượng suốt thời gian qua, đúng là có nguyên nhân cả.