Chương 17

“Cũng không phải tất cả động vật đều như vậy, không phải Tiểu Bạch rất thích Dư Dạ Bạch à, bọn họ quấn quýt lấy nhau rất nhiều lần……”

“Dư Dạ Bạch, anh chính là bông hoa trắng cao quý lạnh lùng nhất giới giải trí trong nước đấy, đừng có mỗi lần thấy Tiểu Bạch là giống như trồng cây si luôn, đừng đứng cười ngây ngô mãi được không!! Trước kia nhìn thấy Dư Dạ Bạch tui đều chỉ biết hít hà mlem mlem quá, hiện tại tui chỉ biết: Đây là con trai ngốc nhà ai thế này?”

“... Tui xem các khách mời giống như đang xem chính bản thân mình của trước đây… Trước khi tiến hóa thành con sen của mấy bé mèo, tui cũng từng lạnh lùng mà tỏ vẻ, tui tuyệt đối không thể nào thích mèo……”

“Thật ra tôi muốn nói, trước kia chị Tiểu Ôn cũng là một nghệ sĩ đấy, tôi còn từng xem sân khấu mà chị ấy biểu diễn.”

“Tiểu Ôn thật sự quá dịu dàng, quá có sức hấp dẫn! Tôi xin đạo diễn hãy quay thêm vài mùa người đẹp và dã thú đi, tôi muốn xem một ngày hai mươi tập! [bushi]”

“Mọi người đều không chú ý tới màn ảnh chợt lóe lướt qua mặt giám đốc sao… Cứu tui cứu tui, thật sự quá đẹp trai……”

Có ai cùng nhau ghép đoàn tham quan không! Vé vào chơi vườn bách thú Nam Thành đã bán hết đến ba tháng sau rồi, khó khăn lắm tui mới giật được một vé dành cho đoàn mười người…”



Nhìn thấy mọi người thảo luận nhiệt liệt như vậy, tất cả nhân viên trong toàn bộ vườn bách thú chúng tôi đều cực kỳ vui sướиɠ.

Mạc Tầm cũng hết sức vui vẻ: “Chương trình đầu tiên thôi đã đạt được kết quả như vậy, quả nhiên tôi chính là ngôi sao sáng tương lai trong giới gameshow giải trí!”

Quý Tinh Uyên không nhanh không chậm mở miệng: “Đều đã hot thế rồi, chắc hẳn nên tăng thêm tiền cho Tiểu Ôn đi chứ nhỉ?”

Mạc Tầm cũng không tức giận, ánh mắt như đóng đinh trên bàn tay Quý Tinh Uyên đang nắm lấy tay tôi, anh ta cười tủm tỉm mà nói: “Lần trước tôi đã muốn nói, ảnh nền màn hình trước kia của anh chính là bé Ôn đây đúng không? Vờ vịt làm ông chủ tốt, giả đến mức thật ghê tởm, hại tôi nổi da gà da vịt hết cả lên!”

Quý Tinh Uyên lộ ra nụ cười châm biếm đặc trưng riêng của mình: “Cứ lo cho chính mình đi là được, kẻ bị bầy khỉ vây quanh kêu là đạo diễn độc thân Tiểu Mạc!”

Mạc Tầm: “...”

Đúng vậy, từ lúc tôi thoát ly hàng ngũ độc thân, người bị đàn khỉ xúm vào trào phúng lập tức biến thành Mạc Tầm.

Mạc Tầm lập tức thay đổi sang một chủ đề khác: “Ngày mai là một tập cuối cùng, chủ đề chính là khách mời đặc biệt, anh có thể xuất hiện trước máy quay.”

Quý Tinh Uyên hỏi lại: “Vì sao tôi phải lộ diện chứ?”

“Giả vờ giả vịt cái gì!” Mạc Tầm tươi cười ôn hòa: “Tôi thấy ngày nào anh cũng lướt xem mấy bình luận kêu Tiểu Ôn là vợ ơi trên mạng rồi bực tức sắp ói máu còn gì, không mau chạy tới trước mặt người xem khắp cả nước công bố một chút à?”

Tôi quay sang xem biểu tình của Quý Tinh Uyên: “… Thật vậy chăng?”

Tôi còn tưởng rằng anh chưa bao giờ xem Weibo.

Quý Tinh Uyên rũ mi mắt nhìn tôi, cười như không cười: “Chuyện đó mà em cũng tin được à?”

Tạm dừng một chút rồi anh lại nói: “Thế nhưng đúng là anh cũng hơi khó chịu.”

Mạc Tầm lại sờ sờ cánh tay: “Úi trời ơi!”