Chương 5

Thanh Mộc biết khi nào nên dùng lại, lông mi hạ xuống, dưới ánh đèn chiếu rọi lại có vài phần đáng thương.

“...... Bởi vì cảnh sát do cảnh sát Tùng Hạ phái tới không có trách nhiệm gì cả, quản không được nửa thân dưới, chỉ biết quyến rũ hàng xóm của tôi và thiếu nữ trẻ tuổi xinh đẹp lui tới dưới lầu, tôi thật sự không thể tiếp nhận một vị cảnh sát như vậy bảo vệ tôi, liền xảy ra tranh chấp, ai ngờ anh ta ra tay đánh tôi, tôi liền bỏ chạy."

“............"

Tôi nghe tới trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn không thể tưởng tượng được đây là chuyện cảnh sát si mê bạn học Thanh Mộc mấy ngày trước làm ra.

Tôi không khỏi theo bản năng hỏi: "Thật, thật sao..."

"Đương nhiên, vậy còn có thể giả sao."

"Cậu chạy ra lúc đánh nhau sao?"

"Tôi căn bản không muốn đánh nhau, tôi ghét bạo lực." Thanh Mộc nhẹ nhàng nói.

"..." Thật sao?

Tôi hoảng loạn: "Vậy cậu nên tìm cảnh sát đi! Cậu tìm kẻ vô dụng như tôi làm gì!”

Thật ra tôi rất muốn nói thẳng, cậu ấy đừng dẫn lửa lên người tôi.

Lúc này, bên ngoài phòng đột nhiên truyền ra từng đợt âm thanh kỳ quái, nghe hướng âm thanh càng gần cửa sổ phòng ngủ của tôi, nhưng bên kia chính là vách tường cao của tầng ba

Lực chú ý của tôi bị hấp dẫn trước, trong lòng tôi cảm thấy không ổn, cầm lấy một con dao chuẩn bị đi vào xem xét, lại co rúm lại, quay đầu nhìn về phía Thanh Mộc không thèm để ý động tĩnh bên ngoài chỉ nhìn động tác của tôi.

"..." Tôi rất cẩn thận nhét con dao thái vào lòng bàn tay cậu ấy, sau đó ấn vào sống lưng đối phương: "Tôi… chúng ta cùng đi xem đi.”

Thanh Mộc trầm mặc một lát, đại khái cũng không ngờ tôi sẽ biến cậu ấy thành người bảo vệ, lấy dao trong tay, đi vào.

Tôi không thể rời một tấc.

Lòng bàn chân trần trụi của cậu ấy bước xuống sàn nhà hoàn toàn không có tiếng động, giống như một con mèo đang rình mồi.

Đèn phòng ngủ được bật, Thanh Mộc đứng bên cửa sổ, nhìn từ trên cao xuống.

Sau một lúc lâu cậu ấy không nói gì, tôi tự mình thò đầu ra khỏi người cậu ấy.

Độ cao tầng ba, một người phụ nữ toàn thân chật vật, đang bám vào máy điều hòa như thằn lằn leo lên trên, nhìn thấy gương mặt tái xanh bỗng nhiên trở nên đỏ tươi, tròng mắt trừng như một giây sau sẽ từ hốc mắt rơi ra, hô hấp dồn dập.

Người đàn ông há miệng hét lên gì đó: "--"

Tôi ngạc nhiên: "Tiểu Trì Do Mỹ?!”

Chính là một trong số những người mất tích bỏ trốn.

Nhưng cảnh tượng này khủng khϊếp đến nỗi tôi sợ hãi đóng cửa sổ khoá lại: "Báo cảnh sát!"

Tôi run rẩy lấy điện thoại di động ra chuẩn bị để gửi tin nhắn cho nữ cảnh sát dưới lầu.

Gửi xong lại phát hiện Thanh Mộc đã xem như không liên quan đến mình mà vào phòng khách bật TV.

Tôi: "???”

Tôi liếc mắt nhìn cô gái kinh khủng còn đang bò lên trên, lại liếc mắt nhìn Thanh Mộc đang ngồi trên ghế salon trêu chọc con búp bê mèo trắng yêu thích của tôi.

Tâm lý sụp đổ.

Nhưng người này là bò lên phòng ngủ của tôi, rất có thể là đang gϊếŧ tôi, gặp Thanh Mộc hoàn toàn là trùng hợp.

Tôi lấy một cái móc treo quần áo đâm cô ta xuống.

Cửa chợt phát ra tiếng nổ lớn, một người nóng lòng ra sức đập.

Chắc là nữ cảnh sát!

Tôi mừng rỡ, từ phòng tắm đặt móc treo quần áo đi ra.

Thanh Mộc vốn đang thảnh thơi lại đứng lên, đứng ở cửa chính trước tôi một bước, không động tĩnh đặt tay lên tay nắm cửa, không nhúc nhích, cậu ấy quay đầu lại liếc mắt nhìn tôi một cái.

"Lại đây." Cậu ấy mỉm cười với tôi.

Tôi nắm lấy móc treo quần áo, người phụ nữ bên ngoài cửa sổ liên tục đập vỡ kính và tiếng đá cửa dần dần thô bạo trốn sau lưng bạn học Thanh Mộc.

Âm thanh quá hỗn tạp cùng nguy hiểm, tôi run rẩy nắm lấy góc áo sau lưng cậu ấy.

Thanh Mộc nhìn tôi một cái, đưa tay rút móc treo quần áo trong tay tôi ra tùy ý ném xuống đất, còn nói: "Xấu quá, ném đi."

Tôi trợn tròn mắt: "!?!"

Thanh Mộc tự mình mở cửa.

Ngoài cửa không phải là nữ cảnh sát tâm tâm niệm niệm của tôi, mà là một người đàn ông thở hổn hển, áo sơ mi cũ kỹ trên người anh ta phủ đầy vết máu, trong tay lóe ra ánh sáng trắng cùng thanh dao màu đỏ đang nhỏ máu, nghiễm nhiên là một bộ dáng kẻ gϊếŧ người bỏ trốn.

Tôi hoảng sợ.

Đây là cảnh sát đáng lẽ phải bảo vệ Thanh Mộc!

Tôi mới thò đầu một cái, đã bị ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào hốc mắt ma quỷ của Thanh Mộc làm cho sửng sốt.

“Cậu quả nhiên chưa chết, Tomie!!!” Giọng nói của người đàn ông vui mừng đến run rẩy.

Một giây sau Thanh Mộc đi về phía trước một bước, vừa vặn ngăn trở tầm mắt của tôi, cũng ngăn trở ánh mắt của cảnh sát có thể nhìn thấy tôi.

Thanh Mộc không kiên nhẫn nói: "Anh không nghe thấy có người đang muốn lẻn vào sao? Anh không thích tôi sao? Vậy thì giải quyết những người nguy hiểm đó đi.”