Chương 4

Tôi nghe vậy sờ sờ ánh mắt hơi sưng lên, không yên lòng nói: "Không sao..."

Tôi lấy dũng khí đi tới trước mặt cậu, Thanh Mộc cười khanh khách nhìn tôi tới gần.

Vẻ đẹp nghẹt thở không thể chấp nhận được, dù nhìn bao nhiêu lần cũng có thể khiến người ta chao đảo.

Tôi thì thầm: "Cho nên chuyện hôm qua, bạn học Thanh Mộc có thể đồng ý không..."

Tôi háo hức muốn nắm lấy tất cả những thứ có thể cho tôi cảm giác an toàn, nhịn không được đưa tay nắm lấy tay áo của cậu ấy.

Cảm giác lạnh lẽo, cậu ấy ở cục cảnh sát ngay cả quần áo cũng thay một bộ, trông cực kỳ đắt tiền.

"Cô Gian Chức, cô..." Thanh Mộc còn chưa nói gì, cảnh sát bên cạnh cậu ấy lại phẫn nộ bất bình mở miệng.

Thanh Mộc liếc anh ấy một cái, lạnh nhạt nói: "Liên quan gì đến anh, cảnh sát Tùng Hạ bảo vệ tôi cũng không cho anh nhúng tay vào cuộc sống riêng tư của tôi.”

Người nọ lập tức vâng lời, há miệng không biết nên nói cái gì: "...”

Tôi cũng khó chịu, bản thân đang trong lúc rất sợ hãi, là kiểu có thể cáo mượn oai hùm tuyệt đối sẽ không để bản thân thiệt thòi, đương nhiên, tôi vẫn rất có đạo đức, sẽ không vô duyên vô cớ trèo lên, nhưng với loại người như thế, tôi sẽ làm vậy.

Tôi nhân cơ hội này nói: "Vâng, tôi cũng không làm gì, tại sao nhìn tôi như vậy."

Thanh Mộc quay sang nhìn tôi, cười nhẹ mấy tiếng: "Có thể, tôi sẽ giúp cậu nói vài lời. Nghe hay không là việc của họ. "

“Cảm ơn..."

Tôi ngập ngừng cảm ơn, cứ cảm thấy bên trong có gì đó không ổn.

Sau đó nữ cảnh sát lưu luyến không rời theo tôi trở về, tôi ở một mình ở tầng ba, cô ấy sẽ ngồi ở trong xe dưới lầu.

Tôi vẫn cảm ơn cô ấy, hỏi cô ấy có cần gì không.

Nữ cảnh sát: "Vậy em có thông tin liên lạc của Tomie không?"

Tôi: "Không có..."

Nói đi nói lại, sao ai cũng đều trực tiếp gọi bạn học Thanh Mộc là Tomie vậy chứ...

Cô ấy lộ ra biểu cảm vừa đáng tiếc vừa thở phào nhẹ nhõm, tôi yên lặng đi lên lầu về nhà.

Dù sao bây giờ cũng không thể đi học, chỗ làm bán thời gian không biết ở đâu nghe được tin tức mà sa thải tôi, may mà không nợ lương, tôi nghĩ có thể ở nhà nghỉ ngơi một tháng.

Vậy thì nghỉ ngơi đi.

Tinh thần của tôi thật sự suy kiệt, đến buổi tối lăn qua lộn lại không ngủ được, trong đầu toàn là hình ảnh máu tươi đầm đìa, chưa được một ngày trên mắt đã đầy quầng thâm.

Trải qua hai ngày bình an vô sự.

Nửa đêm một ngày kia, đêm tối dày đặc, yên tĩnh lạ thường, tôi vất vả lắm ôm gối ngủ, đột nhiên trong phòng khách truyền đến tiếng gõ cửa rầm rầm.

Ngay sau khi thức dậy, trái tim tôi đập mạnh, bầu không khí này rất giống với một bộ phim kinh dị.

Boong boong boong

Tiếng gõ cửa nặng nề không ngừng vang lên, quanh quẩn trong căn phòng yên tĩnh vô cùng quỷ dị.

Tôi kiềm chế không nhúc nhích, lấy điện thoại di động ra vừa định nhắn tin cho nữ cảnh sát dưới lầu, người ở cửa đúng lúc lên tiếng: “Thi Tự Lý, là tôi, mau mở cửa."

Giọng nói của bạn học Thanh Mộc.

Quá nổi bật trong màn đêm yên tĩnh.

Tôi bật đèn lên, chậm rãi đi đến huyền quan, ghé vào mắt mèo nhìn, quả nhiên là bạn học Thanh Mộc, nhưng cả người cậu ấy đều là vết máu, vô cùng nhếch nhác, thắt lưng lại thẳng tắp, nhìn dáng vẻ không bị thương gì.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tôi không tùy tiện trả lời, từ chỗ cậu ấy rõ ràng không thể biết tôi bật đèn trong phòng, không thể biết tôi ở huyền quan, chứ đừng nói đến mắt mèo.

Nhưng thiếu niên càng lộ ra mỹ mạo trong đêm tối bỗng nhiên mỉm cười, khom lưng hôn lên mắt mèo một cái, vừa chạm đến liền rời đi, màu môi chợt lóe lên.

“!!!”

Tôi bị hành động này của cậu ấy làm hoảng sợ, lui về phía sau nửa bước.

Tôi quá sợ hãi, bức thư tình kia và tình cảm thầm mến giống như không còn tồn tại, khiến cho bây giờ tôi nhìn Thanh Mộc giống như một cái cọc gỗ thu hút hỏa lực, ma lực cậu ấy mang theo giảm xuống không ít.

Tôi khẩn trương nuốt nước bọt, lại ghé vào mắt mèo.

Xung quanh cậu ấy không có ai, trên tay không có vũ khí, dường như không có gì nguy hiểm.

Thanh Mộc vẫn còn gõ cửa: "Mở cửa ra, Thi Lý Tự, tôi buồn ngủ quá."

Tôi cũng buồn ngủ!!! Kết quả là bị cậu doạ tỉnh!

Tôi cẩn thận mở cửa, thò đầu nhìn xung quanh trái phải.

Thanh Mộc mỉm cười cúi đầu nhìn tôi cảnh giác nhìn lung tung, có chút hứng thú.

Tôi vội vàng kéo cậu ấy vào và đóng cửa lại, tim đập thình thịch.

"Thật đáng sợ, bạn học Thanh Mộc, cậu làm sao vậy..."

Tomie Thanh Mộc không chút khách khí vào cửa, đầu tiên là giống như quốc vương tuần tra lãnh thổ nhìn trái nhìn phải, cởi giày đi chân trần bước vào phòng khách.

Tôi: "..."

... Người này cũng quá quen thuộc rồi

Nhưng chỉ cần người trong lớp chưa bị bắt hết, cậu ấy chính là bùa bảo vệ tính mạng của tôi —— ít nhất phải để cậu ấy cầu tình với đám người kia trước rồi nói sau! Tôi không muốn suốt ngày đều phải nơm nớp lo sợ.

Vì vậy, tôi nhịn, nín thở vượt qua chặn trước mặt cậu ấy: "Xảy ra chuyện gì vậy!"

Cậu ấy cúi đầu nhìn tôi, cười vô cùng thích thú: "Thi Tự Lý, cậu giống như cái bánh bao hấp phồng lên vậy."

“......"

Ai tới đánh cái người này một trận đi.

Tôi tức gần chết, lại ngu ngốc đến mức suýt khóc.