Chương 3

Tomie Thanh Mộc thấy dáng vẻ giật mình mở to hai mắt của tôi, há miệng cười rộ lên, cậu ấy cười rất vui vẻ, tiếng cười vang vọng trong phòng mỹ thuật lộn xộn.

Dường như người này hoàn toàn không quan tâm xảy ra chuyện gì, chỉ để ý hiện tại.

Nhưng...?! Thế này là sao! Tôi thiếu chút nữa hoài nghi bạn học Thanh Mộc cũng điên rồi.

Cảm xúc sợ hãi của tôi đều bị cắt đứt, không thể bày tỏ mà chỉ muốn chửi bới.

Tôi dùng tay áo lau mặt, sắc mặt Thanh Mộc lại nháy mắt lạnh xuống.

Biểu hiện của cậu ấy khủng khϊếp đến mức tôi giật mình.

Cậu làm gì vậy...

Nước mắt tôi không thể ngừng chảy, làm ướt ngón tay của cậu.

Thanh Mộc lần thứ hai nghiêng người lại liếʍ đi nước mắt của tôi, sau đó lẳng lặng nhìn tôi.

Một lần nữa, tôi vội vàng lau sạch các dấu vết trên khuôn mặt mình.

Lần này Thanh Mộc không lạnh mặt nữa.

Cậu ấy mỉm cười.

Bạn học Thanh Mộc chắc là điên rồi...

Trái tim tôi trùng xuống.

Khi bầu không khí đóng băng, cánh cửa đột nhiên được mở ra.

"Phát hiện hai nghi phạm......" Lời nói lưu loát của cảnh sát bước vào bị dung mạo Tomie chặn lại, ngây ngốc một lát.

Cảnh sát đang đến!

Tôi vừa hiện lên vẻ vui mừng liền nhận thấy bàn tay trên cằm mình đang siết chặt.

Tôi nhìn về phía Thanh Mộc theo bản năng, từ lúc mở cửa Thanh Mộc đã không dời tầm mắt, giống như vẫn luôn nhìn tôi, liếc mắt với tôi một cái mới chậm rãi liếc qua, vẻ mặt phiền não: "Phiền chết rồi, vào không biết gõ cửa sao.”

Tôi: "???”

Cảnh sát kia lại không cảm thấy không đúng, còn lẩm bẩm xin lỗi.

Tôi: "..."

Sau đó chúng tôi được đưa đến cổng trường, nghỉ ngơi một lát, Tomie Thanh Mộc mặc bộ đồng phục thứ hai của mình ở trường, tôi muốn lấy áo khoác của mình lại, nhưng Tomie Thanh Mộc lại bị cảnh sát vây quanh hỏi thăm, chen chúc không thể vào.

"Cái chăn kia có mùi gì, tôi không muốn đắp."

"Trà này quá khó uống."

Không biết vì sao ít nhất trước kia có thể giả bộ một chút, bây giờ bạn học Tomie Thanh Mộc đến giả vờ cũng không muốn giả vờ nữa, ý ghét bỏ tràn ngập trong lời nói.

Tôi quấn chăn uống trà nóng, một mình tôi nhìn bọn họ: "..."

Thỉnh thoảng có mấy người tới an ủi tôi tượng trưng, ngồi bên cạnh tôi lại thỉnh thoảng tò mò nhìn về phía Tomie Thanh Mộc.

Trà rất đắng.

Nếu không có ai nhìn, tôi bắt đầu chui vào chăn và khóc.

Tomie Thanh Mộc như trăng rằm, dường như đang nhẹ nhàng nhìn tôi một cái trong ánh mắt mông lung bị nước mắt làm ướt đẫm nhìn không rõ của tôi

Dời đi không để lại dấu vết.

___

Đến đồn cảnh sát, tôi được kiểm tra cẩn thận, sau đó ngồi một mình trong phòng thẩm vấn rất lâu trước khi có người bước vào: "Em đã được thoát khỏi nghi ngờ. Nhưng những người khác trong lớp của em đã trốn thoát, nếu em có manh mối hãy báo cáo cho chúng tôi. "

Tôi nói được.

Họ cũng nói hôm nay sẽ cử người đến bảo vệ tôi và Thanh Mộc.

Tôi mệt mỏi đi ra ngoài, bên ngoài mọi người đến rồi đi, trời đã sáng.

Hóa ra tôi đã ngồi cả đêm... Chẳng trách vừa đau lưng, vừa mệt vừa buồn ngủ.

Tôi đứng ở cửa đồn cảnh sát chờ cảnh sát đến bảo vệ, mí mắt rũ xuống, sắp ngủ tại chỗ, phía sau truyền đến động tĩnh.

Quay lại.

Tomie Thanh Mộc mang một dáng vẻ nghỉ ngơi đầy đủ ăn uống no nê, quả thật không giống như là bị thẩm vấn, ngược lại giống như là đến khách sạn nghỉ ngơi, vẻ mặt cậu ấy lạnh nhạt đi ra, xung quanh một đống người nhìn chằm chằm.

Một người đàn ông tiến lại gần, cười nói: "Cậu Thanh Mộc, hôm nay để tôi bảo vệ cậu.”

Ánh mắt ghen tị của những người xung quanh đều hướng về phía người nọ, tôi thấy mà sợ hãi.

Lúc này một nữ cảnh sát khoan thai đến muộn, đi tới trước mặt tôi: "Gian Chức Thi Tự Lý phải không? Chị là sĩ quan cảnh sát được cử đi để bảo vệ em.”

Tôi: "Vâng, cảm ơn chị."

Mặc dù vậy, cảnh sát nói xong cũng bất giác nhìn về phía Thanh Mộc đầy si mê.

Tôi bỗng cảm thấy có hơi tủi thân, dù sao người khác đều tỏ ra ý muốn bảo vệ bạn học Thanh Mộc rất rõ ràng.

Quên đi, dù sao xung quanh bạn học Thanh Mộc tất cả đều như vậy.

...... Tôi sẽ tự điều chỉnh để bình tĩnh lại.

Nhìn bạn học Thanh Mộc tươi sáng, liên tưởng đến những kẻ gϊếŧ người cùng lớp bỏ trốn, tôi lại có chút sợ hãi.

Không phải là tôi không tin năng lực của cảnh sát, mà là thật sự muốn thêm mấy lớp bảo vệ nữa, vì thế lúc Thanh Mộc bước ra khỏi cửa tôi hô to: "Bạn học Thanh Mộc..."

Trong nháy mắt, ánh mắt của toàn bộ mọi người ở đây đều tụ tập trên người tôi, lông tơ của tôi lập tức dựng thẳng lên.

Rõ ràng hôm qua chỉ là đám người bình thường thưởng thức vẻ đẹp của Thanh Mộc, hôm nay lại có mấy người không hiểu sao lại rất cuồng nhiệt.

Thiếu niên tóc đen khuôn mặt lạnh như băng nhìn tôi một lát, lập tức cười rộ lên: "Là Thi Tự Lý sao, hôm qua khóc thảm như vậy, hôm nay mắt sưng rồi kìa.”

...... Tại sao lại gọi tên tôi thay vì họ.