Chương 12

Thanh Mộc mặc một chiếc áo nỉ xanh đậm, ôm đầu loạng choạng đi xuống cầu thang.

Tomie Thanh Mộc thỉnh thoảng khi cảm xúc kích động sẽ tự động phân liệt bản thân, cậu ấy đầu nhíu mày.

Nhưng sao lại là lúc này... Tất cả đều là lỗi của Tùng Hạ, tại sao lại xuất hiện trong lời nói của Thi Tự Lý.

Hơn nữa còn nhắn tin cho Tùng Hạ, tên giả mạo vốn đang ở nhà Thi Tự Lý nhất định đã biết được tình hình, hiện tại hẳn là đang trên đường tới.

...... Lại phải vào ngay lúc này! Khó khăn lắm mới cướp được, lại phải trả lại.

Thiếu niên trốn ở nơi vắng người.

Sân sau bệnh viện cỏ xanh tươi tốt, người thưa thớt.

Khi đi qua, cậu ấy tình cờ đυ.ng phải Cát Sâm đang tìm kiếm Tomie.

Cát Sâm tỏ ra cuồng nhiệt: "Tomie! Cuối cùng thầy cũng tìm thấy em, Tomie! Không phải là bảo em đừng chạy lung tung sao? Thầy đã hứa là mua cho em những thứ đó, em thấy đấy..."

Ông ấy lục lọi những thứ nhỏ đắt tiền trong túi.

Thanh Mộc thờ ơ lạnh nhạt.

Mấy ngày trước, Cát Sâm chôn một phần Tomie kia trong vườn rau nhà mình, mà thiếu niên đáng lẽ phải chết giãy dụa từ trong đất bò ra, dụng cụ tưới nước của Cát Sâm rơi xuống đất, chân Tomie còn một ít chưa sinh trưởng hoàn toàn, buộc phải cắm rễ trong bùn đất, làn da bắp đùi trắng nõn nối liền với nền đất vàng.

Tomie liếc ông ấy một cái, câu đầu tiên chính là.

"Tôi đói, cần thức ăn đắt tiền, cũng cần quần áo đẹp, những thứ này, thầy giúp tôi mang đến. Tất cả là lỗi của thầy! Tất cả là lỗi của thầy! Bây giờ tôi đầy bụi bẩn! Ngay bây giờ thầy phải bù đắp cho tôi!"

“Được... Được..." Người vốn nên sợ hãi cả người đích xác đang run rẩy, nhưng lại kìm lòng không được đáp ứng yêu cầu cao cao tại thượng của cậu ấy.

Nhưng khi ông ấy gần như móc sạch tiền tiết kiệm, ông ấy lại nhốt Tomie trong không gian chật hẹp sợ cậu ấy chạy ra, một mặt đáp ứng yêu cầu vô lý đắt tiền của cậu ấy, một mặt lại quyết định đóng đinh cậu ấy ở trong bùn đất vĩnh viễn không thể đi lại.

Nhưng cho đến một đêm, Tomie thật sự đi. Sau đó, mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, không nhìn thấy một tia bùn đất, thiếu niên ngày xưa tùy hứng chỉ quan tâm hưởng thụ ích kỷ một thái độ khác thường, vẻ mặt ghen tị nhìn về một phương hướng nào đó.

Sau đó hoàn toàn chạy trốn, không biết tung tích.

Cát Sâm đã tìm kiếm xung quanh, cuối cùng đã tìm thấy ở bệnh viện.

Ký ức của mỗi Thanh Mộc đều được cộng hưởng.

Thanh Mộc mặc áo hoodie màu lam sậm không phản ứng, cũng không có hứng thú tìm kiếm ký ức của Tomie sinh ra từ chỗ Cát Sâm, cậu ấy chỉ cần biết người này đã bị "Tomie" mê hoặc là đủ rồi, nói: "Nhanh giúp tôi giải quyết thứ này!”

Sau gáy thiếu niên chậm rãi mọc ra ngũ quan tuyệt mỹ, một cái đầu gần như sắp từ sau gáy cậu ấy vỡ ra, cái miệng kia giống như cá vàng thì thào.

Thanh Mộc nghe cái đầu mới lẩm bẩm, sắc mặt cực kém, đặc biệt là nghe thấy tên Thi Tự Lý rất nhỏ, ghen tuông điên cuồng thiêu đốt triệt để lý trí của cậu ấy, Thanh Mộc trực tiếp giận dữ gào thét: "Nhanh lên!! Giải quyết nó cho tôi!!”

Cát Sâm không nghe thấy khuôn mặt dư thừa kia đang nói cái gì, nó càng ngày càng lớn, càng ngày càng giống cái đầu, Thanh Mộc phẫn nộ hét lên, ông ấy cũng hoảng hốt, theo bản năng nghe theo mệnh lệnh của Thanh Mộc: "Được..."

"Mau !!!"

Thanh Mộc nhìn Cát Sâm cuống quít tìm dụng cụ, ánh mắt nặng nề, cái miệng trên đầu lại phun lời ác độc: "Đều do mày... Thiếu chút nữa bị phát hiện..."

Thiếu chút nữa để cô phát hiện dị trạng của mình, cũng thiếu chút nữa làm Cát Sâm phát hiện cô.

Người ích kỷ đến cùng này, vậy mà đang suy nghĩ cho người khác, bất cứ ai nhìn rõ bộ mặt thật của Tomie Thanh Mộc cũng sẽ không tin cậu ấy sẽ thật lòng yêu một người, càng sẽ không vì một người mà hy sinh, chỉ là chuyện khả năng này gần như bằng không lại thật sự xảy ra.

Nhưng cái hy sinh này nhìn như ôn hòa, phía dưới cũng là vũng bùn màu đen lưu động.

Đôi mắt đen thuần khiết của Thanh Mộc nhìn chằm chằm vào công cụ mà Cát Sâm móc ra, đôi mắt mới mọc ra kia lại khát vọng nhìn một cửa sổ nào đó trên vách tường kiến trúc, gần như đang xuyên thấu qua ký ức Tomie khác.

Vũng bùn này, chỉ chờ cô nhảy vào rồi bị nuốt chửng

***

Tôi ngồi yên trong phòng, bác sĩ bước vào hỏi, tôi miễn cưỡng cười, nói rằng tôi quá đau muốn nghỉ ngơi ở đây một lát.

Anh ta đồng ý.

Tôi chờ một lúc, Thanh Mộc vẫn chưa trở lại.

Hành lang bắt đầu ồn ào, tôi hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm để mở cửa.

"Ồ? Thật trùng hợp." Thanh Mộc đang đứng trước mặt tôi, nhìn như vừa muốn mở cửa.