Chương 11

Đến bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán, nói bị trầy xước chỉ cần bôi thuốc là được rồi, kéo rèm giường màu trắng che chắn lại, tôi một mình bôi thuốc lên giường trắng khép kín.

Khi Thanh Mộc không mở đường, có người sẽ bởi vì vẻ đẹp ma mị của cậu ấy mà liếc mắt một cái, mà có người, thì chỉ là người thưởng thức vẻ đẹp nhịn không được liếc mắt nhìn thêm một lần mà thôi. Cho nên chỉ cần Thanh Mộc không chủ động, thật sự có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái.

Nhưng sao cậu ấy có thể không chủ động, đương nhiên, cậu ấy chủ động chỉ là giống như chiêu mộ một con chó con để cho đối phương trả giá tất cả vì chất lượng cuộc sống và sự phù phiếm xa hoa của cậu ấy, không còn giá trị lại ghét bỏ đá văng ra, toàn bộ quá trình thậm chí không có bất kỳ tiếp xúc da thịt gì, chỉ là nói chuyện.

Bằng cách này, có thể thấy sự quyến rũ của Tomie hấp dẫn mạnh mẽ như thế nào, giống như bug của thế giới.

Mà bây giờ cậu ấy ở bên ngoài rèm giường lại không mở miệng nói chuyện với người xa lạ, dọc theo đường đi người trong bệnh viện liên tiếp thán phục nhìn trộm khuôn mặt và bóng lưng tràn ngập mỹ cảm, đóng cửa lại coi như thanh tịnh không trì hoãn việc.

"Thi Tự Lý——" Cậu ấy kéo dài âm điệu, tạo thành giọng điệu làm nũng, cách rèm giường có vẻ mông lung lại làm cho người ta nhịn không được tinh tế thưởng thức: "Tôi giúp cậu bôi thuốc thì tiện biết mấy.”

Tôi im lặng một lúc, nói: "Nếu cậu là nữ, cậu hãy nói với tôi những câu này."

Trên vai tôi đỏ bừng một mảnh, đường nét dấu vết quá rõ ràng, thảm không đành lòng nhìn.

Thuốc mỡ được bôi lên vùng màu đỏ rồi từ từ xoa đểu, màu sắc trở nên nhạt hơn nhiều, tôi mặc quần áo ra ngoài.

Thanh Mộc đang xem vách tường treo thư góp ý của khách hàng, một cây bút cũng được treo lơ lửng trên không trung bằng sợi dây thừng, cậu ấy tùy ý cầm lên viết vài nét.

Tôi nghi hoặc đến gần xem.

[Rèm giường hoàn toàn là thứ không nên tồn tại, mau tháo toàn bộ cho tôi]

Tôi: "......"

Cậu thật sự thật là gây sự vô lý mà!

Ai nghe lời cậu mới là gặp quỷ chứ...

Tôi ngay lập tức nhớ đến bạn cùng lớp của mình, im lặng trong một giây.

"Tôi xong rồi, chúng ta mau trở về..." Tôi vội vàng mở miệng, sợ hắn lại làm ra cái gì nữa, sau đó mở cửa.

Ầm

Tôi đóng cửa lại.

"Sao vậy?" Thanh Mộc cẩn thận nhìn tôi vài lần, lại cúi đầu viết cái gì đó.

Tôi không có tâm tư nhìn nữa, mồ hôi lạnh trong nháy mắt từ lưng chảy ra, giọng nói run rẩy: "Tôi... Hình như tôi nhìn thấy thầy... Chính là thầy Cát Sâm..."

Một trong những người bỏ trốn, tôi liền nhìn thoáng qua, ông ấy đứng ở cuối hành lang, nhoáng một cái đã đi qua

Tôi hy vọng mình nhìn nhầm, trông mong nhìn về phía Thanh Mộc.

"Vậy sao?" Thanh Mộc buông bút ra, tôi nhường đường, cậu ấy mở cửa nhìn ra ngoài vài giây.

Toàn bộ quá trình tôi nhìn chằm chằm mặt cậu ấy, nhưng thật đáng tiếc, Thanh Mộc căn bản không thèm để ý nguy hiểm tiềm tàng gì, mặt mày thậm chí mang theo sự lạnh lùng.

"Đúng thật." Cậu ấy nói.

Tôi choáng váng: "Vậy vậy vậy vậy chúng ta phải báo cảnh sát trước!"

"Ừm, đúng vậy." Cậu ấy trả lời có chút lơ đãng, tôi cũng không quan tâm, tự mình lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho cảnh sát Tùng Hạ.

May mắn thay, số của anh ta đã được lưu rồi.

Thanh Mộc bỗng nhiên phản ứng lại, đột nhiên túm lấy cổ tay tôi, nhíu mày: "Cậu nhắn tin cho ai vậy?"

"Tùng... Sĩ quan Tùng Hạ!"

“Chậc."

...... Cậu chậc chậc cái gì vậy?!

Thiếu niên rũ mắt từ trên xuống dưới cẩn thận quét qua tôi một vòng, tôi bị nhìn đến khó chịu, cậu ấy mới thản nhiên dời đi, lần thứ hai nhìn về phía khe cửa.

Ánh mắt đen nhánh không lộ ra ánh sáng, vẻ mặt trở nên âm u, cả người bao phủ một tầng ngưng trọng nặng trịch.

Tôi nghĩ cậu ấy đang cảnh giác với thầy Cát Sâm bên ngoài, ai ngờ cậu ấy đột nhiên nói: "Cái tên Tùng Hạ đó, đã kết hôn rồi còn muốn nɠɵạı ŧìиɧ, sau khi ly hôn cả ngày trút giận như một tên rác rưởi, cậu có thấy những vết bầm tím trên khuôn mặt của thuộc hạ của anh ta không?"

"Cậu nói với tôi cái này làm gì..."

"Không có gì, chỉ là nói cho cậu biết tất cả mọi người đều thối nát."

Tôi trào phúng: "Bao gồm cả cậu?"

"..." Trầm mặc một lát, Thanh Mộc quay đầu cười với tôi, trong phút chốc như hoa nở giữa mùa hè, nhưng lời nói từ đóa hoa xinh đẹp này giống như nở ra từ bùn đen: "Đương nhiên không phải, tôi đẹp như vậy, không ai đẹp hơn tôi, tôi làm chuyện gì cũng đều đúng."

"......" Tôi lộ ra biểu cảm muốn nói lại thôi.

Lúc này, một giọng nói rất giống Thanh Mộc khi còn bé xuất hiện, cực kỳ sắc bén: "Đúng vậy... Không có người nào tệ hơn anh ấy..."

Giọng nói quá nhỏ, tôi hoảng sợ, Thanh Mộc căn bản không có mở miệng, mà âm thanh chính là từ sau gáy hắn truyền ra.

Nhưng khi tôi nhìn qua, chỉ có mái tóc đen dày trên đó.

Mặt Thanh Mộc lạnh xuống một giây, nói với tôi đang hoảng sợ: "Tôi đi ra ngoài trước, cậu ở đây đi."

“Chờ...!” Tôi không kịp ngăn cản, cánh cửa lại bị đóng lại.

Tôi đã phải chờ đợi lo lắng tại chỗ.

Vừa rồi... Là cái gì vậy?