Chương 19

“Anh mẹ nó dám!! Buông tay…… Buông tay!!”

Thanh Thứ Tang ra sức giãy giụa, gông cùm xiềng xích trên tay ngày càng nặng, lực trên tay ngày càng mạnh cậu có cảm giác một lớp da của mình đã bị bong ra.

Cằm của cậu chắc chắn cũng bị véo đỏ.

Bởi vì mất đi cơ hội, lúc này lại dùng một loại tư thế nguy hiểm như vậy siết chặt, cho dù Thanh Thứ Tang là đàn ông thực thụ không nhu nhược, tạm thời cũng không có năng lực phản kháng.

Bàn tay Tần Tư Ngôn nhéo cằm cậu lại mạnh hơn một chút, khiến cổ Thanh Thứ Tang bị ép ngẩng lên nhiều hơn, yết hầu cậu kịch liệt run rẩy, dưới ánh trăng tỏa sáng rực rỡ dụ dỗ người khác, thoạt nhìn giống như tư thế chủ động hôn.

"A Thanh..." Tần Tư Ngôn nhẹ giọng, khàn giọng nói, "Em vẫn thích tôi chứ? Đúng không?"

"Tần Tư Ngôn, anh rõ ràng thấy rõ lão tử là ai, anh còn tưởng rằng tôi là người tình nhỏ bí mật không có gì cả sao?" Thanh Thứ Tang giận dữ nhìn anh ta, khóe miệng chợt gợi lên một tia trào phúng lạnh lẽo đến cực điểm, "Anh động vào tôi thử xem?"

Tần Tư Ngôn mím môi, trong mắt không thể lờ đi sự đau đớn, nói: "Tôi động vào em thế nào? Em có gì để nói với tôi không? Tôi nên buông em?"

Những lời này rõ ràng có chút liều lĩnh.

Con ngươi Thanh Thứ Tang khẽ run lên.

8 giờ 30 phút tối, thỉnh thoảng có một chiếc ô tô vụt qua, chiếu sáng hai người cách nhau rất gần trong chốc lát rồi trong nháy mắt mờ đi.

Vì tư thế và góc độ của họ, họ giống như một đôi tình nhân trẻ bình thường đang tán tỉnh nhau.

Đầu Tần Tư Ngôn hoàn toàn cúi xuống, hướng cánh môi người kia tìm tới.

"Phanh——"

Nửa người trên không tiện, dưới hai chân cũng không bị hạn chế, Thanh Thứ Tang ra sức quay đầu, lòng bàn chân hung hăng giẫm về phía chân Tần Tư Ngôn.

"Tê——"

Động tĩnh và tiếng hít vào kinh người trùng hợp với tiếng cửa xe đóng mạnh, Thanh Thứ Tang còn hoảng hốt, không chú ý tới.

Thừa dịp Tần Tư Ngôn còn đang hít thở tạm thời không tiện, cậu xoay người bỏ chạy, nhưng vừa mới xoay người liền "rầm" một cái đυ.ng vào trong ngực một người.

Thanh Thứ Tang theo bản năng giơ tay che trán, nói một câu xin lỗi muốn lui về phía sau, thắt lưng lại bị ôm chặt lấy.

Cậu ngẩn ra, thoáng chốc ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh u ám của Giang Thính Văn.

Giống như một điềm báo trước khi sóng thần đến.

Không biết vì sao, Thanh Thứ Tang đột nhiên cảm thấy có chút tủi thân.

Ngoại trừ khóc trước mặt cha mẹ mình với hai anh trai ra chàng thiếu niên chưa từng khóc với ai, đôi mắt đỏ lên, cứ như vậy nhìn Giang Thính Văn, nước mắt trong nháy mắt từ khóe mắt chảy ra.

Trắng trợn không hề cố kỵ mà giở trò xấu.

Cậu hô lên: "Giang Thính Văn..."

Tự khinh tự tiện theo anh ta ba năm, hiện giờ cậu quay đầu lại không cần anh ta, người kia lại hết lần này đến lần khác xuất hiện soát cảm giác tồn tại.

Hình ảnh vừa rồi nếu Giang Thính Văn hiểu lầm thì phải làm sao bây giờ?

Thanh Thứ Tang căn bản không nghĩ tới vì sao mình lại có loại ý niệm này trong đầu, chỉ thuần túy theo bản năng, hơn nữa vừa nghĩ tới cậu liền khó chịu, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Cho nên cậu lại gọi: "Giang Thính Văn..."

Giang Thính Văn thấy cậu khóc thoáng cái sững sờ, ngay cả tầm mắt tìm đường chết đóng đinh trên người Tần Tư Ngôn cũng nhanh chóng thu lại.

Hắn luống cuống tay chân nâng mặt Thanh Thứ Tang lên, tâm trạng u ám có lớn đến đâu cũng biến mất không còn tăm tích. Hắn nói: "Đừng khóc, Không Tang... Ngoan, cục cưng ngoan, em ngoan."

"Ô ô ô em không có..." Thanh Thứ Tang nắm lấy vạt áo hắn, khóc lóc nói, "Em không có gặp anh ta, là chính anh ta tìm tới, bọn em. Cũng không có hôn môi, anh đừng hung dữ với em, cũng đừng hiểu lầm..."

Em ấy đang giải thích với mình, yết hầu Giang Thính Văn run rẩy, trong ánh mắt tất cả đều là đau lòng.

Nhưng mà câu "Đừng hung dữ với em" kia có thể đơn giản là vì lần trước Giang Thính Văn ở trong xe lưu lại bóng ma cho Thanh Thứ Tang, đau lòng qua đi trong mắt hắn lại có thêm vài phần hối hận với buồn cười.

Giang Thính Văn khàn giọng dỗ dành: "Anh không hung dữ với em, không hung dữ với em."

Vừa rồi hắn thật sự nhìn thấy Tần Tư Ngôn hôn Thanh Thứ Tang, trong nháy mắt trong lòng Giang Thính Văn dường như bị một tảng đá lớn hung hăng chặn lại, nặng đến khó có thể hô hấp.

Nhưng nếu đã chiếm được người này, hắn có chết cũng sẽ không buông tay, cho dù trong lòng Thanh Thứ Tang còn có người khác, cũng không sao cả.

Cùng lắm thì... Khóa lại...

Nếu như dịu dàng vô dụng, đáng thương vô dụng, cường thế vô dụng, vậy thì khóa lại.

Giang Thính Văn nhắm mắt lại, đem chông gai sinh sôi nảy nở trong lòng đè nén, ức chế sự sinh trưởng của nó.

Một lát sau, hắn vững vàng mở mắt ra một lần nữa, hôn lên nước mắt lạnh lẽo mặn mà trên mặt Thanh Thứ Tang, nói: "Đừng khóc Không Tang, anh đau lòng."

Nhưng nghe được lời dỗ dành Thanh Thứ Tang lại khóc càng thêm nghiêm trọng, giống như bạn nhỏ chiếm được chỗ dựa ỷ thế hϊếp người, nước mắt rơi càng thêm mãnh liệt.

Cậu nói: "Giang Thính Văn... Cổ tay em đau, lưng em đau..."

Giang Thính Văn tinh tế hôn lên tất cả nước mắt trên mặt cậu, nói: "Chờ..."

Dứt lời hắn buông Thanh Thứ Tang ra, đi về phía Tần Tư Ngôn.

Sắc mặt hắn bình tĩnh đến mức không ai có thể nhận ra hắn đang tức giận.

Lúc Thanh Thứ Tang giẫm lên Tần Tư Ngôn là mười phần mười khí lực, hơn nữa cậu còn là một người đàn ông thực thụ —— đừng nhìn cậu vừa mới khóc trước mặt Giang Thính Văn đáng thương như vậy.

Hiện tại Tần Tư Ngôn còn cảm thấy chân bị giẫm ẩn ẩn đau đớn, không cách nào dùng sức.

Nhìn thấy Giang Thính Văn đi về phía anh ta, đầu óc Tần Tư Ngôn bị gió đêm thổi đến thanh tỉnh.

Giang Thính Văn ở trong quân đội tám năm, đánh nhau với hắn đơn thuần là muốn tìm chết.

Nhưng đều đến bước này, Tần Tư Ngôn thật sự muốn Thanh Thứ Tang, cho dù anh ta còn chưa hoàn toàn hiểu được rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, nhưng anh ta chính là không muốn nhìn thấy Thanh Thứ Tang ở cùng một chỗ với người khác.

Biểu tình anh ta hờ hững, đứng thẳng lưng như một người đàn ông.

Chỉ là Thanh Thứ Tang nhận thấy ý đồ của Giang Thính Văn ngược lại đúng lúc thu nước mắt lại, cũng bị dọa cho tỉnh lại, cậu vội vàng tiến lên chắn trước mặt Giang Thính Văn ôm lấy hắn, nói: "Giang tiên sinh, anh đừng ra tay."

Thân hình Giang Thính Văn cứng đờ.

Sắc mặt Tần Tư Ngôn vui vẻ.

Cậu đang che chở Tần Tư Ngôn...

"Nơi này là cửa công ty, có thể trong chốc nữa em sẽ lên trang nhất, nơi này khẳng định có camera, anh chỉ cần ra tay đánh anh ta, cho dù không sai cũng sẽ thiệt thòi mà đuối lý, em không muốn người khác mắng anh."

Thanh Thứ Tang ngửa đầu, ánh mắt còn đỏ hồng, khuyên bảo, "Chuyện này không liên quan đến anh."

Biểu tình căng thẳng trên mặt Giang Thính Văn hơi buông lỏng, thu lại tức giận.

Tần Tư Ngôn cười lạnh: "Em để ý anh ta như vậy sao?"

Anh ta gần như gào lên chất vấn: "Các người đã quen biết bao lâu?!"

Thanh Thứ Tang khịt mũi nhìn Giang Thính Văn: "Về nhà thôi..."

Giọng nói của Giang Thính Văn khàn khàn: "Được..."

——

Thanh Thứ Tang nói không sai, theo độ hot của Ngũ Hành tăng cao, người nhìn chằm chằm bọn họ cũng càng ngày càng nhiều.

Để rèn sắt trong khi nóng, bất kỳ nhiệt nào cũng là nhiệt, công ty cũng không đưa ra quá nhiều hướng dẫn về điều này.

Chỉ dự định đợi đến độ hot nhất định rồi nói sau.

Hashtag ác ý #Thanh Thứ Tang và Tần Tư Ngôn ôm hôn bị Giang Thính Văn bắt gian...# leo lên hot search lúc 9 giờ tối.

May mà lúc ấy Giang Thính Văn không ra tay, bằng không giải thích sẽ càng cực đoan đáng sợ hơn.

Thanh Thứ Tang không có tâm trạng nhìn mấy thứ này, tâm trạng Giang Thính Văn rõ ràng rất kém, cậu muốn nói chuyện với người ta, lại không biết nói gì.

Cũng không biết cậu nói cậu và Tần Tư Ngôn không hôn môi Giang Thính Văn có tin không.

Về chuyện của nghệ sĩ, Lý Dương xử lý đã thuận tay, chỉ cần bọn họ không tɧác ɭoạи vi phạm pháp luật kỷ cương, cũng không cần cố ý liên lạc với Thanh Thứ Tang, anh đã biết ứng đối như thế nào.

Lúc này Thanh Thứ Tang không xem Weibo, chỉ theo Giang Thính Văn vào nhà.

"Hộp thuốc trong nhà đâu?" Giang Thính Văn hỏi.

Nghe vậy đầu Thanh Thứ Tang đang cúi lập tức nâng lên, ấp úng chỉ chỗ.

Giang Thính Văn xoay người đi lấy.

Lại rũ mắt muốn ngăn cản, Thanh Thứ Tang mới phát hiện cổ tay mình một vòng xanh tím, so sánh với cường độ đạp người mười phần của cậu, sức lực của Tần Tư Ngôn cũng không giảm chút nào.

Giang Thính Văn xách hòm thuốc đến, bảo Thanh Thứ Tang ngồi trên sô pha, trước tiên cầm cổ tay cậu bôi một vòng thuốc, sau đó nói: "Quay lại, vén quần áo lên."

"A?" Thanh Thứ Tang khó hiểu, khó hiểu xong phản ứng lại, cúi đầu, khó mấy khi ngoan ngoãn, "Ồ..."

Cậu cẩn thận tránh thuốc mỡ trên cổ tay, dưới sự trợ giúp của Giang Thính Văn, đem cuộn lên trên đẩy ra toàn bộ vạt áo sau lưng với l*иg ngực nắm trong tay.

Những ngón tay lo lắng cuộn lại.

Trên tấm lưng vốn trắng sứ nhẵn nhụi lại có một vết xanh tím dài do bị thân cây đập vào.

Đôi mắt đen nhánh của Giang Thính Văn trở nên nặng nề, hắn cẩn thận bình tĩnh bôi thuốc cho Thanh Thứ Tang, động tác nhẹ nhàng, nhưng những đường gân trên mu bàn tay hắn dần dần nổi lên.

Phòng khách yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, chỉ có tiếng hít thở của nhau.

Thanh Thứ Tang không quen với sự im lặng đột ngột của Giang Thính Văn, cậu liếʍ đôi môi khô khốc nói: "Giang tiên sinh..."

Giọng nói vừa rơi xuống, đã nhận được câu nói cứng rắn của đối phương: "Gọi tên anh."

"A..." Thanh Thứ Tang mím môi, lại nói: "Giang Thính Văn..."

"Ừm. Anh đang nghe..."

"Em với Tần Tư Ngôn..."

"Không Tang." Giang Thính Văn "cụp" một tiếng đóng hộp y tế lại, quỳ một chân trên ghế sô pha dựa vào Thanh Thứ Tang trước mặt, gần như ép cậu vào giữa ghế sofa tựa lưng, kề môi cậu đối diện với hắn, trong mắt không có ý cười với dịu dàng, "Nếu như từ trong miệng em lại nghe được tên Tần Tư Ngôn, như vậy đêm nay anh nhất định sẽ không buông tha cho em."

Thanh Thứ Tang lập tức ngậm miệng lại, chớp đôi mắt vẫn còn đỏ hoe.

Giang Thính Văn đưa tay chạm nhẹ vào đuôi mắt cậu, sau đó cung kính hôn cậu, giống như muốn đem tất cả nước mắt sau này của cậu đều cho mình, tặng cậu vui vẻ không buồn không lo.

Nếu trong đôi mắt này, tất cả đều là bóng dáng của mình thì tốt rồi.

Cần có thời gian, không thể vội vàng.

"Anh không muốn dọa em, cũng đồng ý sẽ không hung dữ với em..." Giọng Giang Thính Văn rất thấp, mang theo khàn khàn, cũng mang theo cầu xin, "Cho nên cục cưng ngoan, đừng để anh đau lòng được không?"

Không biết vì sao, trong lòng Thanh Thứ Tang thoáng chốc có chút đau lòng, bất giác dựa vào càng gần Giang Thính Văn.

Bàn tay vốn còn đang nắm vạt áo buông ra, quần áo cuộn lên trong nháy mắt buông xuống che đi đường cong mềm mại màu trắng sứ, Thanh Thứ Tang nhẹ nhàng bắt lấy quần áo hai bên hông Giang Thính Văn.

Giang Thính Văn cuối cùng vẫn thu liễm một ít hơi thở không tốt, hắn ẩn nhẫn nhắc nhở: "Anh chỉ là một người bình thường biết ghen tuông còn có thể phát điên, không phải sẽ không tức giận."

Nói xong, hắn nhẹ nhàng nâng cằm Thanh Thứ Tang lên, cánh môi cọ lên môi cậu, đợi hơi thở hai người dung hợp, thấp giọng ra lệnh: "Bây giờ, há miệng."