Chương 16

Không quan tâm đến tâm trạng đầy hối hận của An Thời Lễ, Kim Thử Cô mở miệng hỏi chuyện tiền công, “Vậy làm công trong phủ kiếm được bao nhiêu văn tiền?”

“Cô muốn bao nhiêu?” An Thời Lễ hỏi.

Kim Thử Cô vươn ra năm ngón tay, An Thời Lễ thật sự không hiểu con số này tượng trưng bao nhiêu, hắn thử hỏi, “Năm lượng?”

“Là năm văn tiền á.” Kim Thử Cô kiên định trả lời, “Hồ tỷ tỷ nói một tháng làm công giặt quần áo là năm văn tiền, anh không thể thiếu tôi một đồng nào cả. Chỉ là tôi cũng không thể ở trong phủ miễn phí được, anh đưa tôi 4 văn tiền là được rồi, một văn còn lại là tôi trả tiền phòng.”

Kim Thử Cô hoàn toàn không biết công phu sư tử ngoạm là gì, mở miệng ra chỉ đòi 5 văn tiền, An Thời Lễ mỉm cười, Kim Thử Cô mù chữ này thế mà cũng thật là đáng yêu.

“Tiền công giặt đồ là 6 văn tiền.”

An Thời Lễ trả tiền công đều là số chẵn.

“Nghiệp chướng kia, tôi nói 5 văn là 5 văn, vậy là được rồi.”

“Ừ vậy.”

Nói tốt chuyện tiền công rồi, Kim Thử Cô nhắm mắt lại muốn ngủ, An Thời Lễ thấy cô đã yên tĩnh trở lại, tâm tư xoay chuyển muốn nói với cô về chuyện từ ngữ xưng hô, “Kim cô nương, tôi còn chuyện này cần nói với cô.”

Cơn buồn ngủ ập đến, mi trên và mi dưới của Kim Thử Cô đã đánh nhau loạn xạ rồi, vậy mà bên tai vẫn vang lên âm thanh nói chuyện ầm ĩ của An Thời Lễ, cô không kiên nhẫn trả lời, “Nghiệp chướng, có chuyện gì thì anh nói thẳng đi.”

“Tôi thân là mệnh quan triều đình, Kim cô nương gọi tôi là nghiệp chướng, đương nhiên tôi cũng chẳng có gì để so đo, nhưng nếu để người ngoài nghe thấy thì chỉ sợ sẽ bắt Kim cô nương tiến vào đại lao.”

Thấy người mơ màng sắp ngủ tới nơi rồi, lỗ tai không thể nghe rõ nên An Thời Lễ phải đề cao âm thanh nói chuyện với cô.

Kim Thử Cô bị An Thời Lễ đánh thức, cô chậm rãi mở mắt, sau đó hấp háy mi mắt, bĩu môi tức giận, “Chỉ có mấy thanh sắt mà đòi vây khốn một ốc tinh như tôi sao? Tôi bò ra không phải là đã được rồi sao?”

Cô ngáp một cái thật dài, bờ mi dâng lên ánh nước lấp lánh.

Nước tích nơi hốc mắt, tấm mắt mơ hồ như có bóng chồng bóng, đồ vật ở gần đó nhưng cô cũng không thể nhìn rõ hình dáng, Kim Thử Cô bị ánh mắt của chính mình làm cho hoảng sợ, liên tiếp chớp mắt và xoa mắt, “Ôi, sao tôi lại bị mù thế này?”

Chớp vài cái, nước mắt xuyên qua hàng mi chảy xuống gò má.

“May quá may quá, không phải là bị mù.” Nước mắt chảy đi, tầm mắt khôi phục trở lại, Kim Thử Cô tự mình an tĩnh trở lại, xoa bóp vùng cổ nhức mỏi, chuẩn bị chìm về lại giấc ngủ.

Cũng đúng, một con ốc đồng nho nhỏ như cô, kích thước còn không bằng một cái nắm tay, cô ra vào đại lao có khi còn tiêu diêu tự tại hơn nhiều, nhưng trước khi Kim Thử Cô nhắm mắt lại tiếp tục ngủ, hắn nói, “Không ngồi tù thì cũng sẽ bị người đánh đó, mà còn là dùng roi có ngâm nước muối để quất lên người nữa.”

Các loại ốc đều sợ muối, sau khi thành tinh rồi thì chắc là vẫn còn sợ muối, mà cho dù thành tinh không sợ muối đi chăng nữa, thì nếu dùng roi tẩm muối quất vào người, thì dù là yêu quái cũng sẽ cảm thấy đau, An Thời Lễ tăng thêm ngữ khí trầm trọng khi nói đến nửa đoạn sau, hắn không định hù dọa Kim Thử Cô, nhưng nói sao thì cũng phải tìm ra thứ gì đó để áp chế cô nàng.

“Muối sao?” Kim Thử Cô sầu khổ nhăn mi, khổ sở nói, “Không thể dùng muối đâu, nếu tôi chạm vào muối thì sẽ chết đó.”

Thấy sắc mặt Kim Thử Cô không tốt, An Thời Lễ kìm lại niềm vui sướиɠ trong lòng, “Sau này cô đừng có xưng hô lung tung nữa là được.”

“Nghiệt…vậy tôi phải gọi anh là gì đây?” Kim Thử Cô đã dâng lên ba phần sợ hãi, co rụt thân mình, hai chữ nghiệp chướng đến bên miệng rồi nhưng đã kịp thời bị cô nuốt xuống lại.

“Đại nhân hoặc là Đại tông bá đều được.” An Thời Lễ ôn tồn trả lời.

Hai chữ nghiệp chướng đã được cô gọi quen miệng rồi, đồng thời cô cùng cảm thấy hợp vô cùng với An Thời Lễ, nên Kim Thử Cô thật sự không muốn đổi.

Đại nhân hay đại tông bá gì đó, đều có chữ “đại” (nghĩa là to) ở trong đó, Kim Thử Cô cảm thấy cái chữ “đại” này vô cùng có khí thế, như vậy, nếu có thể thêm chữ “Đại” này trước hai từ “nghiệp chướng” thì cách xưng hô này có tốt hơn không?

Kim Thử Cô vốn đã không có đầu óc, không có tri thức, dù có nghĩ nát óc thì cũng không hiểu ra được, nên liền hỏi, “Nếu vậy thì tôi có thể gọi anh là đại nghiệp chướng không? Hoặc là nghiệp chướng đại nhân đều có thể chứ?”