Chung Yến Sinh buông rèm cửa xuống, suy nghĩ một lát, cảm thấy mang người theo không ổn lắm, giống như đến ra oai thì hơn, y chui ra khỏi xe ngựa, nói: "Ngươi đi chơi đi, chiều tối hãy đến đón ta."
"Hả? Không được đâu." Vân Thành do dự: "Thiếu gia, lỡ như ngài lại xảy ra chuyện gì, Hầu gia và phu nhân sẽ xé ta ra mất!"
"Không sao, đây là tư sản của phụ thân ta, ở đây còn có... một vị trưởng bối của Chung gia, rất an toàn." Chung Yến Sinh thúc giục: "Nhanh đi nhanh đi.”
Vừa nãy trên đường tới đây, không ít nam thanh nữ tú kết bạn dạo chơi thả diều, tiếng cười nói không ngớt, tâm tính Vân Thành còn thiếu niên, hắn đã động lòng từ lâu, nghe nói đây là địa bàn của Hoài An Hầu, bên trong còn là trưởng bối của Chung gia, hắn yên tâm, hẹn giờ với Chung Yến Sinh xong liền vui vẻ chạy đi.
Vân Thành vừa đi, Chung Yến Sinh mới phát hiện xung quanh quá mức yên tĩnh, ngay cả tiếng chim sẻ cũng không có, gió thổi qua rừng trúc, tiếng xào xạc không dứt bên tai.
Cổng lớn màu đỏ thẫm gần trong gang tấc tựa như một con quái vật khổng lồ, như thể lúc nào cũng có thể bị nó nuốt chửng, tim Chung Yến Sinh vô cớ đập nhanh hai nhịp, y nuốt nước bọt, tiến lên gõ cửa.
Một lúc lâu sau, bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
Không chỉ như vậy, ngay cả tiếng xào xạc trong rừng trúc cũng dừng lại, xung quanh càng trở nên tĩnh mịch.
Chung Yến Sinh bắt đầu hối hận vì đã để Vân Thành đi nhanh như vậy.
Y cắn môi, gõ cửa thêm vài cái, giọng nhỏ xíu, hơi run rẩy: "Người gác cổng có ở đây không? Phiền ngươi mở cửa với?”
Vẫn không có động tĩnh.
Đúng rồi, vị Thiếu gia thật kia lẻ loi ở biệt viện, có khi nào trong biệt viện không có hạ nhân không?
Chung Yến Sinh bừng tỉnh, rời khỏi cổng lớn, đi dọc theo tường vây một vòng rất dài mới tìm được một chỗ tương đối dễ leo lên… Bên cạnh tường vây có một cái cây, tán cây xanh um tươi tốt, một cành cây to khỏe mọc ra từ giữa, kéo dài đến bên trong tường vây.
Nghĩ đến mọi người trong Hầu phủ, Chung Yến Sinh cắn môi lấy hết can đảm, xắn tay áo lên, hì hục bắt đầu leo cây.
Trong lúc hoảng hốt, hình như y nghe thấy xung quanh có tiếng hít khí lạnh.
Động tác của Chung Yến Sinh dừng lại, sau lưng đột nhiên lạnh toát.
... Gặp ma rồi sao?
Không không, giữa ban ngày ban mặt, sao có thể có ma được, hẳn là tiếng gió thổi.
Chung Yến Sinh khó khăn nuốt nước bọt, ôm thân cây, chậm rãi bò lên trên, tốn không ít công sức, mới leo được lên trên cây, y kiễng mũi chân, cẩn thận giẫm lên cành cây kéo dài vào trong tường vây, cũng xem như vững vàng.
Lá cây rậm rạp che khuất tầm nhìn, Chung Yến Sinh không thấy rõ tình hình bên trong tường vây, cẩn thận bước từng bước nhỏ di chuyển vào trong, chuẩn bị đến gần tường vây sẽ nhảy lên.
Nhưng mà, trời không chiều lòng người.
Mới đi được mấy bước, sau lưng y vang lên một tiếng "rắc" thanh thúy.
Lông tơ cả người Chung Yến Sinh đều dựng đứng, trong chớp mắt, cơ thể y đã phản ứng trước, bất chấp tất cả nhào về phía trước, vừa hay nhảy qua được tường vây, lăn một vòng vào trong biệt viện.
Y giống như chim non vô tình bị rơi khỏi cành cây, cánh chim mềm mại chưa kịp dang ra, đã hoảng sợ ngã vào bụi hoa, làm vô số cánh hoa run rẩy, trong cơn mưa hoa rải khắp trời từ từ chậm lại, y xoa cái đầu choáng váng, mơ màng ngước mắt lên.
Trong tầm mắt mơ hồ, cách đó mấy bước, có một người đang ngồi.
Dù Chung Yến Sinh đột nhiên rơi từ trên trời xuống, làm một bụi hoa rối tung lên, thậm chí cánh hoa còn bay lên người đối phương, hắn vẫn không nhúc nhích chút nào, hệt như hồ nước, không chút gợn sóng.
Chung Yến Sinh ngã vào bụi hoa, đầu óc choáng váng mất một lúc, tầm nhìn mới dần rõ ràng, thấy rõ đối phương.
Đó là một nam nhân ngồi trên xe lăn.
Tuy ngồi trên xe lăn, dáng vẻ đi đứng bất tiện, nhưng thắt lưng lcủa hắn ại thẳng tắp như tùng, có thể nhìn ra được vóc người khá cao. Áo bào màu lam sậm thêu hoa văn bằng chỉ bạc, dưới ánh sáng mặt trời chói loá, toát lên vẻ quý khí bức người.