Chương 22

Chung Yến Sinh hoàn hồn, "ừm" một tiếng, ngoan ngoãn đi đến trước giường, sau khi thả lỏng tinh thần, mới ngửi thấy mùi hương trên người Tiêu Lộng.

Là mùi đàn hương nhàn nhạt hòa lẫn với mùi thuốc đắng ngắt, hơi thở cực kỳ lạnh lẽo.

Y không nhịn được nhìn chân Tiêu Lộng, vẫn rất muốn hỏi chân và mắt của hắn bị làm sao, sau này có thể đứng dậy được hay không... nhưng lại sợ mạo phạm hắn, động đến lòng tự trọng của người ta.

Y đành ngậm miệng lại.

Tiêu Lộng gọi y đến cũng không nói gì, chỉ im lặng nửa tựa vào đầu giường.

Đứng bất động trước giường một lúc lâu, bắp chân Chung Yến Sinh không chịu nổi, bắt đầu run rẩy.

Y không nhịn được cúi người xoa đầu gối, lén nhìn sang Tiêu Lộng, thấy hắn hình như không có phản ứng gì, lại tò mò quan sát thêm một lúc, đưa tay lắc trước mặt Tiêu Lộng, mới phát hiện người vị ca ca tiện nghi này của y thở đều đều, không ngờ… đã ngủ rồi!

Chung Yến Sinh: "..."

Y còn tưởng là gọi y đến có việc, kết quả lại bảo y nhìn hắn ngủ sao?

Hoài An Hầu luôn nói y lười biếng ngủ nhiều, nhưng y cũng chẳng ngủ nhiều như vậy.

Chung Yến Sinh có chút tủi thân, muốn lay Tiêu Lộng dậy, nhưng y không dám.

Tinh thần thả lỏng, cơn đau bụng bị bỏ qua từ lâu lại dâng lên, Chung Yến Sinh hít hà, lúc quên thì không sao, lúc vừa nhớ đến lại đau đến lợi hại, y gần như không dám thở, chỉ đành tìm một tư thế thoải mái hơn, chậm rãi ôm đầu gối ngồi xuống bên giường, cằm tựa vào cánh tay, cuộn tròn thành một cục, chuẩn bị đợi Tiêu Lộng tỉnh dậy rồi nói sau.

Ánh nắng buổi trưa xuyên qua cửa sổ, chiếu xuống sàn nhà sáng rực, ánh sáng phản chiếu vào mắt, nhìn lâu rất dễ khiến người ta buồn ngủ.

Tối qua Chung Yến Sinh ngủ không ngon, nghỉ ngơi không đầy đủ, vừa nhìn một lúc, nghe tiếng hít thở đều đều của người trên đỉnh đầu, đầu y gật gù, cuộn tròn bên giường, cũng thϊếp đi lúc nào không hay.

Ám vệ đợi bên ngoài hồi lâu không nghe thấy tiếng động, không nhịn được thò đầu vào cửa sổ: "?"

Ngủ rồi sao???

Tiêu Lộng rất chắc chắn mình chỉ muốn nhắm mắt dưỡng thần, ngửi hơi thở của con chim sẻ kia để thoải mái tinh thần hơn một chút.

Không ngờ hắn lại ngủ thϊếp đi.

Vô thức chìm vào giấc ngủ, sau khi tỉnh lại, dù là đau đầu hay đau đớn do thuốc men mang lại đều biến mất, tinh thần Tiêu Lộng rất sảng khoái.

Nhưng nhận ra mình mất đi ý thức bên cạnh một thiếu niên không mấy quen thuộc, sắc mặt hắn đột nhiên trở nên khó coi, trực tiếp ngồi dậy rút kiếm, ánh mắt sắc bén hướng về phía đầu giường... không thấy gì cả.

Cụp mắt xuống, mới phát hiện một cái đầu màu đen bồng bềnh.

Nhất thời Tiêu Lộng không nói nên lời, hắn di chuyển đến mép giường, cúi người nghiêng đầu nhìn kỹ, thiếu niên dựa vào đầu giường, đầu vùi vào khuỷu tay, hơi thở đều đều, ngủ rất say.

Co ro thành một cục nhỏ như vậy, đáng thương hề hề, cứ như bị ai ngược đãi vậy.

Tiêu Lộng nhìn chằm chằm mái tóc mềm mại của y, nhớ lại cảm giác khi con chim sẻ màu trắng đậu trong lòng bàn tay hắn ở dãy núi phủ đầy tuyết trắng.

Không biết so với đứa bé này thì ai mềm mại hơn.

Tiêu Lộng sờ cằm, quan sát một hồi lâu, xác định Chung Yến Sinh chỉ đơn thuần ngủ thϊếp đi, lại cảm thấy buồn cười.

Nếu con chim sẻ này có thể qua mắt được hắn và Vương bá, cũng là kỳ tài hiếm có trên đời.

Sát khí âm u trong mắt dần tan biến, Tiêu Lộng cúi đầu nhìn thanh kiếm trong tay, tùy ý ném lên giường, ung dung nghiêng người ngồi ở mép giường.

Tiếng động không lớn, nhưng lại cách rất gần, Chung Yến Sinh giật mình tỉnh giấc.

Tiêu Lộng khoanh tay, đợi phản ứng của y, một lúc lâu không thấy y nhúc nhích, hắn nhướng mày.

Sau đó liền nghe thấy tiếng hít hà đau đớn khe khẽ.

Chung Yến Sinh duy trì tư thế khó chịu này ngủ một giấc, lúc tỉnh dậy xương cốt cả người đều phản kháng, đặc biệt là cơn đau ở bụng, lại càng trở nên rõ ràng hơn.

Chung Yến Sinh đau đến mức hai tai ù đi, không dám cử động lung tung, mơ hồ nghe thấy có người đang nói chuyện, một lúc sau mới nghe rõ giọng nói đó, giọng điệu khó đoán: "Bảo ngươi ở bên cạnh, ngươi lại dám lười biếng."

Chung Yến Sinh đau đến mức nín thở một lúc, giọng nói yếu ớt như tơ tằm: "Ca ca... bụng ta đau quá."

Gọi đến mức khiến người ta đau lòng.

Tư thái thong dong xem kịch vui của Tiêu Lộng khựng lại, thấy dáng vẻ đau đớn không giống giả vờ của y, lông mày của hắn không tự chủ được nhíu lại: "Làm sao thế?"