Chương 15

Hoài An Hầu vẫn chưa thay triều phục, sắc mặt nghiêm túc như thường lệ, ánh mắt rơi lên người Chung Yến Sinh, có chút trách cứ: "Vừa định gọi con đến, con đã đến rồi. Bệnh vừa khỏi, đã lén lút chuồn ra ngoài chơi rồi sao?"

Bị phát hiện rồi!

Y và Vân Thành đều không có ở phủ, quả thật rất dễ bị phát hiện chạy ra ngoài.

Nội tâm Chung Yến Sinh giật thót, lông mi dài chột dạ khẽ run lên, ánh mắt lảng tránh, sợ bị mắng, y liền lén ngước mắt nhìn Hoài An Hầu.

Dáng vẻ chột dạ kia thật sự rất đáng yêu, nỗi buồn trên mặt Hoài An Hầu phu nhân tan biến, bà che môi cười.

Hoài An Hầu nghiêm khắc hỏi: "Đi đâu vậy?"

"Chỉ... dạo phố một chút thôi." Chung Yến Sinh nảy ra ý tưởng, cụp mắt xuống, giọng điệu cô đơn: "Con ở nhà một mình buồn chán, xa kinh thành mười mấy năm, cũng không có bằng hữu nào thân thiết, nếu... nếu trong nhà có thêm một ca ca đệ đệ xấp xỉ tuổi thì tốt rồi."

Chung Yến Sinh có gương mặt rất có tính lừa gạt người khác, đại đa số thời gian, không ai nỡ trách móc gương mặt xinh đẹp này, huống chi y còn nói chuyện uất ức như vậy, giọng điệu lại mềm mại, giống như loài động vật nhỏ lông xù, vừa đáng thương vừa đáng yêu nào đó.

Hoài An Hầu và Hoài An Hầu phu nhân đồng thời im lặng, cả hai nhìn nhau, nhất thời không ai nói chuyện.

Một lúc lâu sau, Hoài An Hầu phu nhân không nhịn được xoa cái đầu lông xù của nhi tử, dịu dàng nói: "Điều Nhi muốn đi chơi vẫn được, nhưng phải mang theo nhiều người, kinh thành không giống Cô Tô, mẫu thân sợ con bị bắt nạt ở bên ngoài, có được không?"

Chung Yến Sinh ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng."

Mới là lạ.

Mang theo nhiều người thì không thể lén lút đến Trường Liễu biệt viện được.

Thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của y, Hoài An Hầu cũng không giữ được vẻ mặt nghiêm khắc nữa, ông nắm tay che miệng ho khan: "Được rồi, ta cũng không muốn trách móc gì con, đi chơi cả ngày rồi, mau về nghỉ ngơi đi."

Trước tiên phải gieo vào trong lòng Hoài An Hầu và Hoài An Hầu phu nhân một hạt giống, để họ biết một mình y rất buồn chán, không phản đối việc xuất hiện của vị ca ca đệ đệ nào đó.

Chung Yến Sinh khẽ cong khóe môi, lúc rời đi vẫn cố ý duy trì vẻ cô đơn, thân hình gầy gò như tờ giấy, một mình lẻ loi, trông vô cùng đáng thương.

Hoài An Hầu phu nhân không khỏi nói: "Hay là, để cho..."

Hoài An Hầu trầm mặc hồi lâu, lắc đầu: "Không phải ta không muốn, mà tình hình hiện tại thực sự không thích hợp."

Giữa mày Hoài An Hầu phu nhân lại có thêm vài phần ưu sầu, bà khẽ thở dài, Hoài An Hầu vỗ lưng phu nhân, an ủi: "Phu nhân có thể mượn cớ đi lễ Phật, đến chỗ nó nhiều hơn. Không phải chúng ta đã sắp xếp ổn thỏa rồi sao? Chờ thêm chút nữa thôi."

Hốc mắt Hoài An Hầu phu nhân đỏ lên, bà lau nước mắt, cuối cùng cũng gật đầu.

Trở về Xuân Vu Viện, bên ngoài lại bắt đầu đổ mưa, sấm xuân ầm ầm không ngớt.

Chung Yến Sinh vừa khỏi bệnh đã chạy ra ngoài, cả người mệt mỏi rã rời, y vừa về phòng đã đóng cửa sổ lên giường ngủ, trong tiếng sấm như có như không vang vọng cả đêm, y cũng nằm mơ thấy ác mộng cả đêm.

Sáng hôm sau, còn chưa mở mắt, Chung Yến Sinh đã cảm thấy toàn thân đau nhức, đặc biệt là phần bụng, chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể đau đến hít hà.

Chắc là hôm qua bị ngã bị thương, chỉ là nhất thời không nhận ra.

Toàn thân Chung Yến Sinh khó chịu, lại không dám gọi y sư đến xem, y cuộn tròn thành một cục trong góc giường, rưng rưng nước mắt lặng lẽ chịu đựng cơn đau.

Vân Thành dậy sớm, nghe thấy động tĩnh, vòng qua bình phong đi đến bên giường, vén chăn lên không thấy người, hắn lại hướng về phía cái gò nhỏ trong góc giường, gọi: "Thiếu gia dậy chưa? Ta bảo phòng bếp mang bữa sáng đến nhé? À đúng rồi, sáng nay phu nhân lại đi Kim Phúc Tự lễ Phật, bảo thiếu gia tự dùng bữa đi..."

Chung Yến Sinh vốn còn đang nghiến răng nhịn đau, nghe vậy liền mừng rỡ.

Tối qua y còn lo lắng, nếu mẫu thân ở nhà, phải làm sao để chuồn ra ngoài đây.

Nhất thời bụng y cũng không đau như vậy nữa, Chung Yến Sinh lăn từ trên giường xuống, chân trần tóc tai rối bời dẫm lên thảm, hai mắt sáng rực: "Vân Thành, mau lên, chúng ta mau đi đến Trường Liễu biệt viện!"

Vân Thành ngây người: "Hôm nay lại đi nữa à? Cái đó... Thiếu gia đi tất vào trước đã!"

Ăn sáng xong, Chung Yến Sinh học khôn hơn, điều người trong sân đi hết, nghiêm túc dặn dò bọn họ mình muốn đọc sách, không được quấy rầy, sau đó mới dẫn Vân Thành như kẻ trộm men theo con đường nhỏ đi ra khỏi Hầu phủ.