Ôn Nghiên xuyên vào một quyển sách hào môn, thành ra sắp bị gia tộc gả cho một người tàn tật, là người sẽ liên hôn với đối tượng ốm yếu đáng thương là cậu. Gia tộc cậu tẩy não: “Tuy rằng Cố Lẫm Xuyên …
Ôn Nghiên xuyên vào một quyển sách hào môn, thành ra sắp bị gia tộc gả cho một người tàn tật, là người sẽ liên hôn với đối tượng ốm yếu đáng thương là cậu.
Gia tộc cậu tẩy não: “Tuy rằng Cố Lẫm Xuyên là người tàn tật nhưng hắn vừa có tiền vừa có quyền, có thể gả cho hắn coi như bước vào hào môn thế gia là phúc khí của mày. Chỉ cần mày ngoan ngoãn hầu hạ Cố Lẫm Xuyên thì về sau muốn cái gì là có cái đó.”
Lời nói quá nhiều, Ôn Nghiên chỉ nghe được: ?*… Có tiền…&%.
Tốt, ánh mắt cậu sáng lên, như gà con mổ thóc gật gật đầu: “Tôi gả.”
Người Ôn Gia: ???
Ngày hôm qua người đòi sống đòi chết từ chối là ai?
***
Người ngoài đều nói Cố Lẫm Xuyên bởi vì hai chân tàn tật cho nên tính cách vừa hung ác nham hiểm lại vừa lạnh nhạt, khả năng khống chế du͙© vọиɠ cực mạnh. Vẫn là tính tình lãnh đạm… Ôn Nghiên gả cho hắn tuyệt đối không có ngày tốt đẹp.
Bạn tốt tận tình khuyên bảo nhưng cậu như gió thổi ngoài tai.
Ôn Nghiên kiên định lắc đầu.
Bạn tốt khó hiểu: “Vì sao phải như vậy? Mày lại không thích anh ta!”.
Ôn Nghiên chớp chớp mắt, nhỏ giọng phản bác: “Thích.”
Có tiền, chân tàn, tính lãnh đạm… Quả thật không cần quá thích.
Những lời này “trong lúc vô tình” lọt vào tai Cố Lẫm Xuyên khi hắn đến chỗ ngoặt. Hắn nhanh chóng chuyển qua xe lăn, banh khóe môi, giấu mình trong bóng tối trưng ra biểu tình cực kì mất tự nhiên.
Sau đó Cố Lẫm Xuyên phát hiện Ôn Nghiên hình như thật sự ——
Thường xuyên cười đến lộ ra răng nanh nhỏ làm cho hắn muốn ôm một cái.
Thứ gì cũng đều mua đồ đôi, cả ngày đều nói thích hắn.
Sinh bệnh cũng thích làm nũng với hắn, dính cảm cũng đặc biệt đáng yêu.
Lại còn phá lệ cực kì nghe lời...
Ngoan đến mức làm người ta nhịn không được liền muốn “Khi dễ”.
Khi dễ tới khóc là tốt nhất.
***
Ôn Nghiên ở Cố gia vô cùng cảm thấy cuộc sống mỹ mãn nhưng cũng không quên thực hiện “bổn phận”, ngoan ngoãn hiểu chuyện, điểm đến mới thôi, mua đồ liền mua hai phần, ngay cả thời điểm sinh bệnh cũng sẽ chỉ hơi phóng túng một chút chứ không vượt quá.
Nhưng cậu phát hiện gần đây Cố Lẫm Xuyên càng ngày càng kỳ quái, càng ngày càng có tham vọng.
Ví dụ như ôm một cái Cố Lẫm Xuyên luôn là người không buông tay, cậu thấy ánh mắt hắn trông rất đáng sợ, giống như muốn đem cậu mà ăn sạch vào bụng.
Ôn Nghiên tẩy não chính mình: Không thể nào! Đừng nghĩ nhiều, một người tàn tật còn có thể làm gì cậu? Tất cả đều là ảo giác thôi!
Kết quả không qua mấy ngày, hai chân vốn tàn tật Cố Lẫm Xuyên đột nhiên ở trước mặt cậu, đứng lên.
!!!
Ôn Nghiên mở to mắt: “Anh anh anh...”
Cố Lẫm Xuyên câu môi cười, ánh mắt thâm trầm: “Sợ cái gì, không phải em nói thích tôi sao?”
Ôn Nghiên nuốt nuốt nước miếng, liền nghĩ đến cái gì, mặt bỗng chốc đỏ lựng..
Nửa đêm, Ôn Nghiên vừa nức nở vừa phát hiện mình khám phá ra hai bí mật rồi.