Chương 2

Thân thể này hẳn là còn có thể lại cao hơn một chút, nếu chăm sóc tốt còn có thể lại béo thêm chút thịt. Bản thân cậu lớn lên trong hoàn cảnh tốt nhất đột nhiên trở nên như vậy cậu cảm thấy quá ủy khuất, nhưng hiện tại thì... cậu phiền muộn mà thở dài một tiếng, không thể không chấp nhận sự thật.

Ôn Nghiên vỗ vỗ mặt mình, nỗ lực cổ vũ bản thân, con người là phải vì chính mình tiến lên, cậu phải tranh thủ một chút.

Nghỉ ngơi một lát, Ôn Nghiên mới bắt đầu xuống lầu, đến phòng bếp chỉ hỏi dì giúp việc muốn một bát cháo cá, sau đó yên lặng mà ngồi ở trên bàn cơm, xong xuôi mới cảm thấy thỏa mãn vì dạ dày được lấp đầy.

"Tiểu Nghiên đấy à?" Lâm Nhã Thanh lúc này đang đắp mặt nạ từ trên lầu đi xuống dưới.

"Thân thể thế nào? Hôm nay ba con không về, chốc nữa bác sĩ sẽ đến kê thuốc cho con, con trước tiên ngồi ở đây đi, dì có lời muốn nói với con."

Tuy rằng bà tận lực giả vờ dùng ngữ điệu quan tâm nhưng trong đó lại không thiếu dáng vẻ kiêu ngạo xen lẫn khinh bỉ.

“Được.” Ôn Nghiên thuận theo gật đầu, phần tóc hơi dài có vẻ khiến cả người cậu trở nên mềm mại.

Lâm Nhã Thanh cổ quái mà nhìn cậu một cái, sao hôm nay thằng nhóc này đột nhiên dễ nói chuyện như vậy?

Chẳng lẽ đã chết một lần nên nghĩ thông suốt?

Lâm Nhã Thanh không lại nghĩ nhiều, kéo Ôn Nghiên ra ghế đối diện ngồi xuống, bà thấm thía mà nói: “Dì biết con đối với cuộc liên hôn này không hài lòng, Cố Lẫm Xuyên tuy rằng là tàn tật nhưng hắn vừa có tiền vừa có quyền, nếu có thể gả vào một gia tộc lớn như vậy cũng là may mắn của con.”

“Con chỉ cần đối tốt với hắn, Cố Gia sẽ không bạc đãi con, về sau con còn không phải là muốn cái gì có cái đó hay sao?" Lâm Nhã Thanh tựa hồ trước tiên đánh đủ suy nghĩ có sẵn trong đầu tới nhằm tẩy não Ôn Nghiên.

Bà nói quá nhiều lời tốt, Ôn Nghiên như đi vào cõi thần tiên mà ngồi ở chỗ kia, tự động sàng lọc tin tức, có thể chui vào lỗ tai cậu cũng chỉ có hai chữ: Có tiền.

“Được, tôi biết rồi.”

Ôn Nghiên như cảm thấy phiền, đã nắm xong từ mấu chốt sau mắt cậu sáng rực lên, lập tức liền gật gật đầu, thấp giọng nói: “Tôi gả.”

Trên bàn cơm đột nhiên im bặt, Lâm Nhã Thanh sững sờ ngồi đó, miệng giật giật, bà còn đang định vừa đấm vừa xoa nửa đoạn sau nhưng bà không nghĩ tới Ôn Nghiên đột nhiên đồng ý.

Rốt cuộc ngày hôm qua Ôn Nghiên còn vì phản đối liên hôn mà cảm xúc trở nên kịch liệt, thiếu chút nữa đi đời nhà ma.

Sau một lúc lâu, nàng mới cứng đờ mà lôi kéo khóe môi, “Vậy là tốt rồi..."

Ôn Nghiên ngoan ngoãn mà rũ mắt, buồn không hé răng, trong lòng không thể nói là vui vẻ hay khổ sở, tóm lại vế sau vẫn nhiều hơn một chút.

Nếu cố chấp không kết hôn, Ôn Gia khẳng định sẽ không dễ dàng buông tha cho cậu. Nhất định sẽ chèn ép mọi chỗ, làm cậu ở bên ngoài một bước khó đi, thậm chí là trực tiếp huỷ hoại cậu.

Ngậm thìa vàng lớn lên nên khi Ôn Nghiên nghĩ đến loại người thủ đoạn như Ôn Gia liền cả người phát lạnh. Trước là ổ sói nghèo, sau là hang hổ giàu, có câu không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con.

Còn không bằng cậu gả cho Cố Lẫm Xuyên. Ít nhất cậu còn có tiền. Nghĩ đến đây, Ôn Nghiên có chút hổ thẹn mà mím môi. Cậu thật sự đúng là cái đồ chỉ ham tiền của hắn.

****

Cùng lúc đó, tại biệt thự Hải Sơn.

"Tự sát?"

Cố Lẫm Xuyên thanh lạnh lùng nói, chậm rãi từ môi răng tràn ra cho người ta có một loại cảm giác áp bách vô hình. Hắn ngồi ở trên xe lăn, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngón tay chút lại gõ theo từng nhịp, nhíu mày để lộ ra một chút cảm xúc không vui.

Mới vừa báo cáo xong sự việc của Ôn Nghiên nên quản gia câu nệ mà cung kính đứng ở phía sau hắn, ông biết đây là động tác khi thiếu gia nhà ông đang tự hỏi, ông cũng không dám trong lúc này mà nói tiếp.

Thật lâu sau, Cố Lẫm Xuyên tựa hồ nói nhỏ đến khó phát hiện mà than nhẹ một tiếng, "Tôi biết rồi."

"Ngày mai tôi sẽ tự mình đến Ôn gia."

Quản gia sửng sốt, "Thiếu gia, cậu..."

"Từ hôn." Cố Lẫm Xuyên biểu tình đạm mạc mà nói.

Tuy rằng Ôn Nghiên là đối tượng kết hôn mà hắn tự mình chọn lựa, nhưng nếu đối phương không muốn còn chưa tính hắn là khống chế du͙© vọиɠ cực mạnh, nhưng tiền đề là đối phương đã là người của hắn.

Còn thân thể kia, hắn không thích, cũng không có hứng thú.

****

"Bệnh viện chuyển ca bệnh tới cho tôi xem, miệng vết thương rất sâu, gân bắp thịt cũng có tổn thương, khả năng sẽ ảnh hưởng tới khớp xương cổ tay, nếu khồn cần thiết thì tốt nhất không cần dùng tay."

Bác sĩ là một người đàn ông trung niên 40 tuổi, ánh mắt đằng sau mắt kính nặng lộ ra vài phần đau lòng.

Đứa nhỏ này xem qua với con của ông tuổi không chênh lệch nhiều, vậy mà chính mình tự xuống tay cũng quá tàn nhẫn.

Ôn Nghiên ngoan ngoãn gật đầu, "Cảm ơn bác sĩ, tôi sẽ chú ý."

"Còn có vết thương không thể đυ.ng vào nước, thuốc hai ngày đổi một lần, còn hai loại dược này một ngày uống hai lần." Bác sĩ tận chức tận trách mà dặn dò Ôn Nghiên.

"Chú ý ăn thức ăn thanh đạm, ăn nhiều lòng trắng trứng cùng trái cây và rau dưa thì miệng vết thương có thể khôi phục nhanh."

Ôn Nghiên vẫn như cũ gật đầu, đầu ngón tay chọc chọc hai hộp dược, cẩn thận dò hỏi: "Hai loại dược này phải uống đúng thời điểm sao?"

Cậu trước kia ở nhà uống rất nhiều thuốc, thật nhiều thuốc phải cách một hai giờ.

Sắc mặt bác sĩ hơi biến, "Không cần, hai loại dược này không có thành phần xung đột, cậu cứ uống là được."

Nếu có lời cần phải nói, ông đương nhiên sẽ giảng giải cho người bệnh nhưng vị này là tiểu thiếu gia Ôn Gia còn quá cẩn thận, vừa nhìn đã biết trước kia hẳn thường xuyên uống thuốc. Ông lập tức cho cậu ánh mắt càng đau lòng. Nghe nói còn phải gả cho Cố Lẫm Xuyên thiếu gia của Cố Gia. Haiz, mệnh cũng quá khổ.

Ôn Nghiên đem tiên bác sĩ đến cửa. Trước khi đi, bác sĩ nghiêm túc dặn dò lại một lượt.

"Vâng." Ôn Nghiên cười cười, "Ngài đi thong thả."

Bác sĩ đi ra ngoài hai bước lúc sau lại không nhịn xuống quay đầu lại, thở dài nói một câu: "Cũng đừng làm việc ngốc nghếch nữa."

Ôn Nghiên sững sờ tại chỗ, trong lòng chua xót lại ấm áp, cậu chớp chớp mắt nói: "Sẽ không, cảm ơn ngài."

Vài phút sau, Ôn Nghiên trầm mặc trở lại phòng, ngồi ở trên giường, đôi mắt nhìn chằm chằm mấy hộp dược, cảm giác văn tự trên đó càng xem càng mơ hồ, trước mắt dường như thành một mảnh nước, lông mi cũng trở nên ướt đẫm.

Rõ ràng cậu trước kia cũng thường xuyên nghe được thật nhiều thật nhiều lời lải nhải cùng dặn dò, nghe được cậu đều bối rối xuống dưới, mỗi lần đều trốn vừa theo dì giúp việc sau khi nghe xong nửa đoạn.

Vì cái gì lần này trong lòng liền cảm thấy nặng nề? Thật khó chịu, cậu thấy ủy khuất.

Trong phòng chỉ có một mình, Ôn Nghiên trộm khóc trong chốc lát, khóc đến đôi mắt lẫn chóp mũi đều hồng thành một mảnh mới lau lau nước mắt, đi tới phòng vệ sinh rửa mặt rồi bò lên trên giường ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Ôn Nghiên vừa mới cơm nước xong trở về phòng thì có người hầu lại đây nói với cậu dưới lầu có bạn bè cậu đến tìm.

Vì thế Ôn Nghiên lại đi xuống lầu, đi tới cửa đón bạn bè nguyên chủ, cậu nhớ rõ trong sách nhắc tới qua, bạn nguyên chủ tên Thẩm Dược, hai người quan hệ rất tốt nhưng cụ thể như thế nào trong sách cũng không thèm nói qua.

Thẩm Dược có bộ dáng thanh tú, ăn mặc đơn giản áo T-shirt trắng quần đen, trên người mang một cỗ hơi thở nhã nhặn thư sinh, giống trong phim truyền hình hay diễn cái loại thiếu niên ôn nhuận.

Ôn Nghiên đối với Thẩm Dược liền có ấn tượng tốt.

Kết quả Thẩm Dược mở miệng chính là một câu: "Tao đệt! Mày thế nào mà lại trở nên thế này!?"

Ôn Nghiên: "…."

Trái tim cậu đột nhiên vừa kéo, tâm nói nếu không cậu vẫn là nên câm miệng đi.

"Sao mày lại thế này?"

Thẩm Dược lẳng lặng mà nhìn chằm chằm cậu, muốn duỗi tay chạm vào nhưng lại không dám, đáy mắt một chút liền đỏ, uất hận nghĩ lại sợ mà quát: "Con mẹ nó mày thật đúng là... dám cắt cổ tay! Không phải chỉ là liên hôn thôi sao? Cùng lắm thì tao cùng mày chạy trốn, mày nói một chút xem mày, mày…"

Hắn tựa hồ nghĩ không ra cái gì thích hợp từ, cuối cùng cắn răng hung hăng mà mắng một câu: "Đồ ngốc!"

Ôn Nghiên: "……"

Cậu thở dài, nỗ lực thích ứng với cách nói chuyện của Thẩm Dược, nhẹ giọng an ủi: "Tao không có việc gì, chúng ta đi chỗ khác nói chuyện."

Trong nhà đám người hầu trong tối ngoài sáng đều đang xem bọn họ, cái nhìn chăm chú làm Ôn Nghiên cảm thấy không được tự nhiên.

Cậu đem Thẩm Dược theo vào phòng khách tầng 1, phòng pha lê, nơi này tính ẩn nấp cao, phòng khách bên kia nhìn không tới cũng nghe không đến.

To như vậy cửa sổ sát đất vừa vặn có ánh mặt trời chiếu vào, hợp với những hoa cỏ bên ngoài thoạt nhìn trông rất lười biếng.

"Bọn họ sống hưởng thụ liền muốn khi dễ mày." Thẩm Dược tay ôm cánh tay, trào phúng mà hừ lạnh một tiếng.

Hắn cảm giác đống hoa cỏ đều so với Ôn Nghiên trước kia nở rộ đến thoải mái.

Ôn Nghiên tính tình tốt mà cười cười: "Tao hiện tại cũng có thể hưởng thụ mà, mày đừng nóng, mau ngồi đi."

Chỗ này có một bàn ăn pha lê, thực thích hợp uống trà, ngoài hiên phơi nắng, hiên đùa nghịch hoa cỏ, trông vừa tao nhã cũng rất có tình thú.

Thẩm Dược hận đời mà kéo ra ghế dựa ngồi xuống, nói thẳng hỏi: "Tay mày hiện tại như thế nào? Có phải rất nghiêm trọng?"

Ôn Nghiên lắc đầu, đem tình huống của mình nhẹ nhàng nói, "Không nghiêm trọng, bác sĩ nói dưỡng thương tốt là có thể lành." Cậu duỗi tay đi đùa nghịch bình hoa trên bàn, một chút lại một chút, đoạn, cậu cảm thấy đặc biệt chơi vui.

"Chậc, vậy mày chú ý nhiều chút, nghe bác sĩ nói, uống thuốc gì đó…" Thẩm Dược có chút vụng về mà quan tâm.

"Biết rồi." Ôn Nghiên gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn hắn cười một cái, khuôn mặt xinh đẹp dưới ánh mặt trời thoạt nhìn ấm áp tươi đẹp.

Thẩm Dược nhìn gương mặt cậu tươi cười, cảm giác trước mắt đột nhiên bị hơn một tầng kính.

Bên ngoài này mặt trời nướng người thành mặt nhiệt, Thẩm Dược thu hồi tầm mắt, lẩm bẩm nói: "Tao thế nào mà cảm giác mày với trước kia không giống nhau."

Ôn Nghiên đang sờ hoa lá cây, đầu ngón tay run lên, "Có sao?"

Thẩm Dược gật đầu, "Cảm giác ngươi hay cười."

"...Như vậy không tốt sao?"

Tay cậu ở kia phiến lá xanh tử thượng điểm điểm, lá cây theo cậu động tác lúc lên lúc xuống, trông sôi sục sinh mệnh.

Cậu ánh mắt sáng ngời trong suốt, hướng Thẩm Dược nhẹ giọng nói: "Tao đối với chính mình có điểm tốt, lại muốn vui vẻ hơn."

Thẩm Dược sửng sốt.

Ôn Nghiên là thật sự không giống nhau, trước kia luôn là âm u nhưng hiện tại ngồi ở chỗ này, hắn lại cảm giác đối phương so bất luận thời điểm nào cũng đều sáng ngời.

Một hồi lâu, Thẩm Dược khóe miệng giật giật, cười cười: "Vậy thì tốt, đặc biệt tốt."

-

Ôn Nghiên vừa cùng Thẩm Dược đến phòng khách, xe Cố Lẫm Xuyên vừa vặn dừng ở cửa Ôn Gia, quản gia từ ghế phụ xuống mở cửa xe cho hắn, cung kính mà đem người đỡ lên xe lăn.

Lâm Nhã Thanh vốn dĩ ở lầu hai nghỉ ngơi, lần đầu tiên nghe được người hầu nói có người tới tìm Ôn Nghiên, bà không để ý mà xua xua tay, nói tùy cậu đi.

Sau đó không quá năm phút, chiếc xe thứ hai tới nữa.

Lúc này tới là Cố Lẫm Xuyên.

Lâm Nhã Thanh chạy nhanh ra tới gặp khách, trên mặt khéo léo cười, một bên phân phó người giúp việc chuẩn bị trà, một bên thân thiện mà đem người nghênh đón: "Cố tổng có chuyện gì sao lại tới đây?"

Cố Lẫm Xuyên lãnh đạm mà nâng lên mí mắt, "Ôn phu nhân, Ôn tổng không ở nhà sao?"

Làn da hắn trắng bệch, khuôn mặt trầm tĩnh, tóc ngắn sạch sẽ lưu loát, hình dáng mặt mày rất sâu, cho dù là ngồi ở trên xe lăn, khí thế Cố Lẫm Xuyên cũng không giảm nửa phần.

Lâm Nhã Thanh yên lặng ở trong lòng phát lạnh, bà trước kia gặp qua Cố Lẫm Xuyên vài lần đều là ở rất xa, gần gũi tiếp xúc như vậy vẫn là lần đầu tiên.

Đối phương trên người có một khí tràng vô hình cùng uy hϊếp thật sự không giống như là một người trẻ 26 tuổi nên có.

"Cậu tìm Ôn lão gia sao?" Lâm Nhã Thanh chống cười, đồng thời cũng nhẹ nhàng thở ra, bà vốn tưởng rằng đối phương là đã biết chuyện Ôn Nghiên, tới hỏi tội bà.

"Ông ấy ngày hôm qua không trở về, tôi hiện tại gọi điện thoại cho ông ấy. Cậu trước… chờ một lát, uống tạm chén trà."

Lâm Nhã Thanh vốn định nói trước tiên hãy ngồi, nhưng là nghĩ đến tình huống của Cố Lẫm Xuyên lập tức sửa miệng.

Cố Lẫm Xuyên tựa hồ không phát hiện bà nói sai, thần sắc lãnh đạm không có gì biến hóa.

Lâm Nhã Thanh yên tâm mà quay đầu đi gọi điện thoại.

Tuy trong lòng bà kỳ thật có chút oán khí nhưng đối mặt với Cố Lẫm Xuyên, bà lại không dám biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể một bên đè nặng oán khí, một bên cười cười ứng phó.

Trong nhà người giúp việc bưng nước trà lại đây, kết quả đang tới gần Cố Lẫm Xuyên, không biết như thế nào vấp ngã dưới chân, tay run lên, gốm sứ trà cụ nát đầy đất.

Sắc mặt quản gia biến đổi, lập tức chắn đến phía trước Cố Lẫm Xuyên.

Nước trà bắn tung tóe, Cố Lẫm Xuyên bởi vì ly trà đến gần lại ngồi ở trên xe lăn, tuy có quản gia chống đỡ nhưng hắn ngồi ở một chỗ cũng không thể may mắn thoát khỏi mà bị bắn tới một ít.

Hắn nhìn mình ống quần ướt nhẹp, mặt còn dính một chút nước, không vui mà nhíu mày.

Người giúp việc lập tức sợ tới mức hồn đều bay, khẩn trương mà khom lưng xin lỗi: "Thật xin lỗi Cố tiên sinh, tôi không phải cố ý, thật xin lỗi, thật xin lỗi…"