Chương 9

Mấy nữ hài nhìn thấy Ninh Ánh Hàn đều ngẩn ra.

“Trường Ninh quận chúa?” Trong đó xen lẫn một chút kinh ngạc, giống như muốn nói cái gì, lại bị một cô nương y phục hồng phấn kéo lại.

“Ngươi nói chuyện với loại người này làm cái gì? Vô duyên vô cớ tự hạ thân phận.” Cô nương mang y phục hồng phấn nói.

Ninh Ánh Hàn không khỏi cười khổ, vị mặc y phục hồng phấn này gọi là Lục Hồng Hồng, năm đó từng đối với Trường Ninh quận chúa nịnh bợ lấy lòng các loại.

Hiện giờ lại dùng thái độ như vậy, cũng thật là xưa không giống nay.

Nhưng cũng không ngoài dự đoán của Ninh Ánh Hàn.

Nịnh cao dẫm thấp, chẳng qua cũng là nhân tính thôi.

Nhưng Lục Hồng Hồng hiển nhiên hiểu lầm nụ cười khổ của nàng, nhíu mày nói: “Thái độ này của ngươi là như thế nào? Ngươi cho rằng bản thân vẫn là Trường Ninh quận chúa cao cao tại thượng sao?”

“Không phải sao? Bổn quận chúa làm sao không biết khi nào phong hào của mình bị tước đoạt?”

“Ngươi…… Cưỡng từ đoạt lí.” Tròng mắt Lục Hồng Hồng chuyển động: “Chúng ta muốn đi Phi Hồng lâu dùng bữa, quận chúa có muốn đến chung hay không?”

Không đợi Ninh Ánh Hàn phản ứng, Lục Hồng Hồng liền làm động tác khoa trương che miệng: “À, ta đã quên, hiện tại Trường Ninh quận chúa sợ là không thể trả nổi tửu lầu xa hoa này đi?”

Xem ra, chuyện người xuyên không dùng thân xác nàng đòi bạc khắp nơi mọi người đã biết hết.

Ninh Ánh Hàn không có chút tức giận nào, thủ đoạn khıêυ khí©h nhỏ này của Lục Hồng Hồng, cho dù là mười năm trước nàng cũng không để vào mắt. Nàng khẽ thở dài, ngữ khí chân thành: “Trong ba năm này, ta đã làm chuyện gì có lỗi ngươi không?”

Lục Hồng Hồng sửng sốt, thần sắc có chút không được tự nhiên, nghĩ đi nghĩ lại mới nghẹn ra lý do: “Ngươi không biết liêm sỉ, làm tổn hại mặt mũi toàn thể thiếu nữ trong kinh, tất nhiên cũng làm tổn thương mặt mũi ta.”

“Thì ra là thế.” Ninh Ánh Hàn gật gật đầu, không thèm phản bác nàng ta cưỡng từ đoạt lí.

“Ý của ngươi là gì?” Lục Hồng Hồng có chút chột dạ.

“Chỉ là xác nhận một chút thôi.” Ninh Ánh Hàn cười cười: “Nếu ta không có chỗ nào có lỗi với ngươi, thì khi ngươi tiếp tục vô lễ, ta sẽ không tha thứ.”

Lục Hồng Hồng của bốn năm trước, vào kinh được là vì nhân cơ hội phụ thân được điều chức vào kinh thành.

Lúc mới tới nàng ta nói chuyện có khẩu âm, ăn mặc cũng không theo kịp trào lưu trong kinh, vì thế rất nhiều quý nữ trong tối ngoài sáng cười nhạo nàng ta.

Có một lần Ninh Ánh Hàn đi ngang qua nhìn không được đã giải vây cho nàng ta.

Kể từ đó, nàng ta liền luôn đi theo phía sau Ninh Ánh Hàn xum xoe, Ninh Ánh Hàn không quá thích nàng ta làm vẻ ta đây, nhưng cũng giúp đỡ nàng ta vài lần, lại chỉ cho nàng ta trang sức vật liệu may mặc lưu hành trong kinh, thậm chí nói cho nàng ta nơi có thể mời chuyên gia giúp người chỉnh thẳng khẩu âm.

Đối với nàng ta vô cùng tận tình tận nghĩa.

Hôm nay nàng ta khıêυ khí©h như vậy, Ninh Ánh Hàn cũng không phải là hoàn toàn ngoài ý muốn, bởi vì nàng biết rõ con người Lục Hồng Hồng.

Nhưng nàng vẫn hỏi một câu, muốn xác nhận xuyên thư giả kia có làm gì Lục Hồng Hồng không.

Nếu không có, vậy nàng cũng không cần nhẫn nại khıêυ khí©h của Lục Hồng Hồng.

Lúc này mặt trời bắt đầu lặn xuống núi, ánh hoàng hôn chiếu vào trên mặt Ninh Ánh Hàn càng thêm tôn lên mặt mày như họa của nàng.

Lúc này nàng cười, cho dù có chút chế nhạo, cũng đủ làm cho mắt người đối diện nhìn đến ngây người.

Lục Hồng Hồng không tự chủ được bị nhan sắc như vậy chấn nhϊếp, khi phản ứng lại liền càng thêm xấu hổ buồn bực, nhịn không được lại muốn khẩu nghiệp.

Bên cạnh có một cô nương y phục xanh giữ nàng ta lại: “Hồng Hồng, đừng so đo với nàng.”

“Nhưng mà, hiện tại nàng chẳng qua chỉ là ngoại thất của một tú tài, còn Hồng Hồng ngươi gả vào Hầu phủ, so đo với nàng làm cái gì?”

“Xuất thân cao quý lại như thế nào, về sau tất nhiên không bằng Hồng Hồng ……”

Mấy cái nữ hài ríu rít rốt cuộc khiến cho Lục Hồng Hồng dắc ý, đúng vậy, nay không thể giống xưa, phụ thân nàng ta thăng quan, lại định cho nàng ta một nơi tốt để gả , hiện giờ nàng ta mới là nhân vật được người nịnh bợ.

Nàng ta hất cằm liếc Ninh Ánh Hàn một cái, cùng mấy nữ hài vây quanh đi vào tửu lầu.

Ninh Ánh Hàn tò mò ngẩng đầu nhìn thoáng qua trong miệng Lục Hồng Hồng “Trường Ninh quận chúa không trả nổi” tửu lầu xa hoa trông như thế nào.

Nhưng sau khi thấy rõ bảng hiệu, hơi hơi giật mình.

Không vì nguyên nhân gì khác, tửu lầu này nàng rất quen thuộc, hơn nữa nàng cũng được xem như chủ tiệm có chia hoa hồng.

Năm đó khi vừa vào kinh, Ninh Ánh Hàn cố ý bồi dưỡng một ít thế lực của chính mình, mở một chút trà lâu quán rượu, thuận tiện thu thập chút tin tức, những thứ này đều nằm trong kế hoạch của nàng.

Tửu lầu này chính là một trong số đó, lúc trước thời điểm mới vừa khai trương một đống người nghe nói tửu lầu này do một vị nữ đầu bếp quản lí, sau đó liền bắt đầu loan tin, nhưng hiện giờ lại biến thành trong miệng Lục Hồng Hồng, Ninh Ánh Hàn nàng không trả nổi tửu lầu xa hoa này.

Nghĩ đến đây, Ninh Ánh Hàn cất bước vào cửa.

Lục Hồng Hồng đang cùng chưởng quầy nói gì đó, lúc Ninh Ánh Hàn vào cửa đã bị nàng nhìn thấy, lập tức giương giọng nói: “Chưởng quầy, ngươi xem kĩ vị phía sau không đi cùng chúng ta, ngươi cẩn thận bị người ăn quỵt.”

Thanh âm nàng rất lớn, không ít ánh mắt khách nhân bị hấp dẫn nhìn qua, chưởng quầy cũng ngẩng đầu xem, thấy là Ninh Ánh Hàn liền ngẩn ra một chút, ngay sau đó nở nụ cười ân cần: “Ninh cô nương, đã lâu không gặp, cuối cùng ngươi đã đến rồi, cô nương nhà ta luôn nhắc đến ngươi, đáng tiếc hôm nay nàng không ở đây, nếu có đã đích thân xuống bếp.”

“Tự mình xuống bếp? Như nàng cũng xứng?” Trong lòng Lục Hồng Hồng khó chịu, đầu bếp Triệu cô nương ở tửu lầu này hiện giờ đã là danh trù nổi tiếng gần xa, tay nghề xuất thần nhập hóa, không ít khách nhân tới Phi Hồng lâu đều vì tay nghề xuất sắc của nàng ấy, thậm chí còn có một số quan trong triều khi kết thân đều mời nàng ấy đến làm chủ bếp tiệc cưới.

Lúc này nàng tới ngoài ăn cơm, còn là vì mời Triệu cô nương làm chủ bếp tiệc cưới cho nàng. Nhưng hiện giờ Triệu cô nương đã rất ít khi tự mình xuống bếp, Lục Hồng Hồng nói chuyện vài lần đều bị từ chối.

Khi nãy Ninh Ánh Hàn bước vào cửa trước, là lúc Lục Hồng Hồng đang thương lượng chuyện này với chưởng quầy, mới đầu chưởng quầy sốt sắng giống như đánh trống, nhưng Ninh Ánh Hàn vừa tới, chưởng quầy lập tức thay đổi thái độ, còn nói vị kia mà nàng ta vất vả mời mọc đều bị từ chối Triệu cô nương tự mình xuống bếp?

Lục Hồng Hồng sao có thể nhịn được lửa giận: “Chưởng quầy, hiện tại nàng ta không có bạc, ngươi nhiệt tình như vậy lãng phí trên người một cái quỷ nghèo, còn không bằng dùng để chiêu đãi khách quý như chúng ta.”

Chưởng quầy nhíu mày liếc nhìn nàng ta một cái, lại quay đầu kính cẩn hỏi Ninh Ánh Hàn: “Ninh cô nương, vị cô nương này quấy rầy đến ngươi sao? Muốn mời nàng ta ra ngoài hay không?”

Lục Hồng Hồng cùng mấy nữ hài đều bị chưởng quầy nói một câu ngây ngẩn cả người.

“Không cần.” Ninh Ánh Hàn cười khanh khách nói: “Người tới là khách, kiếm thêm một phần bạc, cuối năm mới có thể chia hoa hồng nhiều một chút.”

“Ngươi…… Ngươi……” Lục Hồng Hồng nói xong hai tiếng ‘ngươi ’ mới phản ứng lại, Ninh Ánh Hàn thế nhưng chính là chủ tiệm ở chỗ này, nghĩ đến vừa rồi nàng ta luôn mồm “Trường Ninh quận chúa không trả nổi”, “Quỷ nghèo”, sắc mặt nàng ta khó tránh khỏi đỏ hồng.

Lúc này đúng là thời gian dùng bữa tối, giữa đại đường lầu một ngồi không ít khách nhân, đều thấy chuyện tình thế đảo ngược này, nhất thời khe khẽ nói nhỏ, còn có người bật cười, Lục Hồng Hồng nghe vào trong tai, liền cảm thấy những người này chắc chắn đang cười nhạo nàng ta.

Nữ tử y phục xanh ở bên cạnh lôi kéo ống tay áo của nàng ta khuyên: “Thôi, chúng ta đi đi, cùng lắm thì không mời Triệu cô nương, nghe nói đầu bếp Hầu phủ không phải cũng rất rốt sao?”

“Ngươi hiểu cái gì?” Lục Hồng Hồng giằng tay nữ tử y phục xanh ra, “Ta muốn là tiệc cưới hoàn mỹ vô khuyết.”

Tay nữ tử y phục xanh bị ném ra có chút mất mặt, âm thầm bĩu môi, giả bộ cái gì, ai không biết mấy năm trước ngươi mới vừa vào kinh là bộ dáng gì? Cho ngươi bậc thang còn không leo xuống, một hai phải bị người ta mời ra ngoài mới vui vẻ hả?

Ninh Ánh Hàn tất nhiên không chú ý động tác nhỏ của các nàng, chỉ nói với chưởng quầy: “Chỗ cũ là tốt rồi.”

“Được, Ninh cô nương mời bên này.” Chưởng quầy cũng không xem đoàn người Lục Hồng Hồng, tự mình dẫn Ninh Ánh Hàn lên lầu.

“Đứng lại!” Lục Hồng Hồng buột miệng thốt ra, sau khi mở miệng lại không biết muốn nói cái gì, mắt thấy Ninh Ánh Hàn cùng chưởng quầy làm lơ nàng tiếp tục lên lầu, dưới tình thế cấp bách nàng ấy kêu lên: “Ngươi nghe nói chưa? Tần quốc công muốn tổ chức tiệc cưới!”