Chương 8

Không nói đến sau khi Tô Tuấn Chi mất hết tài sản, lại làm thế nào khiến Lưu Vân đang vô cùng khổ sở biến thành chỉ còn chút an ủi, mà quay lại Ninh Ánh Hàn và Lưu Vân ở bên này.

Còn Lưu Vân khi biết ân nhân của mình chính là vị quận chúa yêu đến mất hết tôn nghiêm trong miệng Tô Tuấn Chi, đáy lòng liền tồn tại phức tạp.

Hiện tại lại nói chuyện cùng Quận chúa vài câu, khó tránh khỏi càng hoang mang hơn.

Thật ra Tô Tuấn Chi lớn lên rất anh tuấn, nhưng nhìn chung cách ăn nói của Ninh Ánh Hàn cũng không giống loại nữ nhân không có não, chỉ vì một khuôn mặt đẹp liền thần hồn điên đảo.

Huống chi, khuôn mặt của Ninh Ánh Hàn cũng rất xinh đẹp, ngày ngày nhìn gương cũng không miễn dịch được với sắc đẹp sao?

Nhưng dù sao Lưu Vân cũng là người thông minh, tuy trong lòng còn hoang mang, cũng không hỏi ra miệng.

——–

Ninh Ánh Hàn thoáng do dự chọn lọc từ ngữ, cuối cùng dùng sự thật giải thích với Lưu Vân. Bởi vì nhìn nàng ấy rất giống Trưởng Công Chúa điện hạ, hơn nữa nghe nói Trưởng Công Chúa cũng có một nữ nhi lưu lạc bên ngoài xấp xỉ tuổi nàng ấy.

Cả người Lưu Vân đều ngơ ngẩn.

Ninh Chiếu Hàn cũng không quấy rầy nàng ấy, để nàng ấy tiêu hóa tin tức này.

“…… Tô Tuấn Chi cũng biết chuyện này” Đột nhiên Lưu Vân nhớ tới cái gì, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Ánh Hàn, ánh mắt sắc bén: “Hắn có hỏi những chuyện của ta khi còn nhỏ, ta nói cho hắn ta là bản thân được phụ mẫu nhặt về, lúc ấy hắn ta có biểu hiện ra một cảm xúc…… Nhịn không được mừng như điên.”

Ninh Ánh Hàn không biết nói gì cho tốt, công phu dựa hơi của Tô Tuấn Chi có thể làm nên chuyện, thật sự một nửa dựa vào may mắn, một nửa dựa vào nữ nhân.

“Hắn ta tự cho rằng bản thân che dấu rất khá, nhưng ta có thể nhìn ra hắn ta vẫn luôn quan sát ta.” Lưu Vân tiếp tục nói: “Hắn nói không muốn ta xuất đầu lộ diện, không cho ta ra ngoài, mỗi khi có khách tới nhà hắn ta cũng chẳng cho ra gặp mặt, lấy mỹ danh là vì bảo vệ ta, hiện tại xem ra……”

“Hắn ta sợ sau khi có người nhìn thấy dung mạo của ngươi, sẽ thông qua ngươi liên tưởng đến Trưởng Công Chúa, đoạt công lao của hắn ta.” Ninh Ánh Hàn nói tiếp.

“Hắn ta tính toán thật nhiều.” Lưu Vân cười khổ: “Trong khoảng thời gian ta ở kỹ viện, hầu như ngày ngày đều xuất đầu lộ diện, cũng không ai nhìn một kỹ nữ thấp hèn liên hệ đến Trưởng Công Chúa.”

“Ta cũng mới biết được Trưởng Công Chúa có một nữ nhi bị lưu lạc, sau khi nhìn thấy ngươi ……” Ninh chiếu lạnh nghĩ đến cái này cũng thở dài một hơi, “Nếu là ta biết sớm hơn, lúc trước……”

“Quận chúa, chuyện này không thể trách người, lúc trước người giúp đỡ ta, trong lòng ta vẫn luôn cảm kích.” ngữ khí Lưu Vân chân thành: “Người khác Tô Tuấn Chi, người là thiệt tình muốn giúp đỡ ta, còn hắn ta là mang theo mục đích. Huống chi, có lẽ chỉ là trùng hợp, ta cũng chưa chắc là nữ nhi của Trưởng Công Chúa điện hạ.”

“Là thật hay giả cũng phải phải thử một chút mới biết.” Ninh Ánh Hàn nói, “Chẳng qua không cần vội vàng nhất thời, hôm nay ngươi đã trải qua rất nhiều, nghỉ ngơi trước đi.”

Ninh Ánh Hàn không nghĩ tính toán gì trên người của Luu Vân, tự nhiên cũng không ép buộc nàng lập tức đi nhận thân, mà trước tiên cho Lưu Vân nghĩ thông rồi nói tiếp.

Lưu vân cảm kích gật gật đầu.

Ninh Ánh Hàn tạm thời sắp xếp nàng ấy ở trong tiểu viện, nhìn bộ dáng nàng ấy suy tư gì đó liền cười cười, rồi đóng lại cửa phòng giúp nàng ấy, lại dặn dò vυ" già vài câu. Liền chuẩn bị ra ngoài, nàng còn có chút chuyện muốn làm.

Ninh Ánh Hàn gõ cửa lớn của phủ Tần quốc công, người gác cổng nhìn thấy nàng, không nói cái gì, chỉ đi kêu Mặc Nghiên tới.

Mặc Nghiên nhìn thấy nàng liền nhíu mày: “Lần trước ngươi không lấy túi tiền đi, hiện tại muốn đổi ý?”

“Ta không phải tới đòi tiền.” Ninh Ánh Hàn giải thích: “Ta muốn hỏi, mấy năm nay, ta lấy bao nhiêu bạc của phủ Quốc công?”

“Cái này phải hỏi phòng thu chi, ta cũng không có số liệu chính xác.”

Ninh Ánh Hàn gật gật đầu: “Chỗ này có năm vạn lượng, thay ta đưa cho…… Quốc công, cũng thay ta xin lỗi hắn.”

Năm vạn lượng, giá trị cũng không nhỏ, Mặc Nghiên tiếp nhận ngân phiếu, cả người có chút trố mắt.

Ninh Ánh Hàn cũng không chờ hắn ta phản ứng, chỉ để lại một câu “Làm phiền”, liền xoay người rời đi.

Mặc Nghiên đứng nguyên tại chỗ, cúi đầu nhìn năm vạn lượng ngân phiếu trong tay, lại ngẩng đầu cùng người gác cổng liếc nhau, hai người đều là trầm mặc không nói, thần sắc quái dị.

“Mặc Nghiên, ngươi ở chỗ này làm gì? Người vừa mới tới là ai?” Một giọng nữ kiều diễm vang lên.

“Biểu tiểu thư.” Mặc Nghiên nở nụ cười, nhanh chóng cho ngân phiếu vào trong tay áo: “Người vừa mới tới là một vị bạn cũ của Quốc công.”

Rời khỏi phủ Quốc công, một bên Ninh Ánh Hàn không có mục tiêu lang thang trên phố, một bên tự hỏi trong lòng làm thế nào xử lý chuyện của Lưu Vân và Trưởng Công Chúa.

Trong sách, Tô Tuấn Chi cố ý nghe được ngày trưởng công chúa ra cửa lễ Phật, giả bộ vô tình dửa Lưu Vân tới trước mặt bà ấy.

Cũng may Trưởng Công Chúa nhân hậu, không giống các hoàng tộc khác lên núi một chuyến còn kêu bọn thị vệ bao vây núi, quấy rầy các khách hành hương khác, lúc này Tô Tuấn Chi mới có cơ hội.

Hắn ta cố ý để dung mạo của Lưu Vân bại lộ trong tầm mắt Trưởng Công Chúa, làm Công Chúa mở to mắt, còn ở trước mặt nàng diễn tiết mục phu thê tình thâm.

Sau khi Trưởng Công Chúa nhận Lưu Vân trở về, vốn muốn đón nàng ấy trở về phủ công chúa, nhưng nhớ tới lúc mới gặp, thấy Tô Tuấn Chi ôn nhu cẩn thận, mới giới thiệu tới kỳ thi mùa xuân, hắn ta thi xếp cuối cùng của bảng hai, cũng không tính là thấp, vì thế liền không có can thiệp nhiều hơn vào quan hệ của bọn họ, chỉ tổ thức thêm hôn sự, để bọn họ chính thức kết làm phu thê.

Còn giúp nói lời hay cho Tô Tuấn Chi trước mặt Thánh Thượng, lúc này, chuyện Tô Tuấn Chi tìm về nữ nhi cho Công chúa cả triều đều biết, cho dù chỉ vì mặt mũi Thánh Thượng cũng sẽ cho Tô Tuấn chi một chức vị có tương lai.

Con đường làm quan của Tô Tuấn Chi bắt đầu từ đây, sau đó vẫn đối với Lưu Vân thâm tình như cũ, nhất quyết không nạp thϊếp, đồng liêu gửi qua tì nữ xinh đẹp cũng một mực không thu.

Trong lòng Trưởng Công Chúa vừa ý, vì vậy trợ giúp hắn ta không ít lần trên con đường làm quan.

Kế đến, Tô Tuấn Chi lại nhân cơ hội hiến kế dụ Tấn Vương lộ diện để diệt trừ, liền trở thành tâm phức của Thánh Thượng.

Sau khi trở thành trọng thần tâm phúc, trợ giúp của Trưởng Công Chúa không còn rõ ràng nữa, lúc này hắn ta mới bắt đầu lộ ra tính tình phong lưu, liền để các nữ nhân lúc tước âm thầm qua lại với hắn ta công khai ra ngoài.

Lúc này Trưởng Công Chúa cũng không thể làm gì hắn ta nữa.

Mà nội tâm Lưu Vân trong sách cũng không có đề cập.

Đây là một quyển sách miêu tả Tô Tuấn Chi thăng quan như thế nào, làm sao ôm về vô số mỹ nhân văn phong sảng khoái, không có người đọc nào quan tâm đến suy nghĩ của mỹ nhân.

Nếu Ninh Ánh Hàn không phải nhân vật trong sách, chỉ đơn thuần nhìn từ góc độ của người đọc, có lẽ cũng không chú ý không đến điều này.

Rõ ràng Lưu Vân không thích Tô Tuấn Chi, thậm chí còn chán ghét.

Nhưng khi nàng ấy đang có Trưởng Công Chúa chống lưng, vì sao không nói cho mẫu thân chân tướng, mà cứ chọn gả cho Tô Tuấn Chi?

Trong sách không viết, Ninh Ánh Hàn chỉ có thể suy đoán.

Tô Tuấn Chi bày tỏ bản thân thâm tình với một nữ tử thanh lâu cho toàn thành biết, trong sách lấy cái này chứng minh cho chân tình của hắn ta, Ninh Ánh Hàn lại căn cứ vào hành vi này, đoán ra mục đích khác.

Nếu Trưởng Công Chúa nhận nữ nhi rồi, thì tuy vô cùng cảm kích Tô Tuấn Chi, nhưng chỉ cho hắn một chức quan tốt, lại thêm một số tài sản, vậy là đáp tạ rồi.

Nhưng chỉ cần Lưu Vân vẫn luôn ở bên người hắn ta, Trưởng Công Chúa mới có thể càng thêm tận tâm tận lực trợ giúp con đường của hắn ta.

Có lẽ Tô Tuấn Chi mưu tính chính là điểm bày tỏ cho mọi người thấy thâm tình của bản thân..

Lại nói tiếp nội tâm của Lưu Vân, Trưởng Công Chúa điện hạ nhận nữ nhi thân là người của thanh lâu, nhưng trong sách cũng không đề cập lý do vì sao Trưởng Công Chúa không giấu giếm chuyện này, Ninh Ánh Hàn suy đoán, có lẽ do Tô Tuấn Chi bảo đảm bà ấy không thể giấu giếm.

Dưới tình huống này, tuy rằng có một bộ phận nhân tâm đồng tình, nhưng chỉ trỏ cùng đồn đãi vớ vẩn lại chiếm phần nhiều hơn, đều nhắm vào Lưu Vân, nhắm vào Trưởng Công Chúa.

Giữa thế cục như vậy, nếu Tô Tuấn Chi doạ Lưu Vân, tỷ như nếu Lưu Vân từ chối hôn sự, dư luận chắc chắn sôi nổi chỉ trích nàng bay lên chi đầu cành liền không nhớ tình cũ, hoặc chỉ trích Trưởng Công Chúa ghét bỏ Tô Tuấn Chi xuất thân bần hàn, ác ý chia rẽ một đôi uyên ương……

Có lẽ Lưu Vân không muốn danh dự Trưởng Công Chúa chịu liên lụy, cuối cùng đồng ý gả cho Tô Tuấn Chi.

Nhưng dù có suy đoán nhiều hơn, cũng không thể chứng thực, Ninh Ánh Hàn liền không nghĩ nữa, chỉ chậm rãi đi dạo dọc theo đường phố.