Chương 2.2

Giang Triệt tuyệt đối không thể làm được chuyện này, cậu tin tưởng Bùi Vũ cũng thế.

Giang Triệt cố làm ra vẻ thoải mái, mở miệng nói: “Phó bản này kỳ quái như vậy, nói không chừng là do trước đó đã xảy ra bug, chúng ta cứ đợi một chút xem sao, có lẽ sẽ chờ được đến lúc có người ở bên ngoài giúp chúng ta cưỡng chế rời khỏi.”

Nói xong, cậu cũng thuận tiện bước đến bên chiếc giường duy nhất trong phòng kia rồi dửng dưng ngồi xuống.

“Ừm, hy vọng là như thế.” Biểu cảm trên mặt Bùi Vũ cũng không nhẹ nhõm hơn được bao nhiêu, nhưng hắn vẫn đi đến một góc trong phòng rồi đứng dựa lưng vào tường.

Trong căn phòng lại một lần nữa rơi vào sự im lặng.

Giang Triệt bắt đầu lướt giao diện hệ thống để nhìn xem có chức năng nào còn có thể sử dụng được hay không. Cậu thử gửi tin nhắn cho bạn tốt và thấy cũng không gửi đi được, nhưng mấy cái chức năng như thay đổi trang bị thì lại có thể sử dụng được.

Giang Triệt thay đổi sang một bộ quần áo bình thường thoải mái. Trong trò chơi thực tế ảo này, vì để có thể mang lại trải nghiệm và cảm giác nhập vai được tốt hơn, mức độ mô phỏng theo xúc cảm con người đã được thiết lập là 100%. Chính vì vậy nên một thân trang bị khi tiến vào phó bản của Giang Triệt luôn không được thoải mái bằng thường phục.

Bùi Vũ đứng ở một bên cũng đang suy nghĩ về giao diện của hệ thống, sau khi phát hiện có thể đổi trang bị thì cũng thay một bộ quần áo nhẹ nhàng thoải mái giống như Giang Triệt.

Hai người cứ chuyện ai người nấy làm như vậy, thời gian trôi qua trong sự im lặng.

Giang Triệt buồn chán đến mức gần như đã ghi nhớ hết tất cả các thuộc tính của trang bị mà mình có, nhưng chuyện đột nhiên thoát khỏi trò chơi, điều cậu mong chờ, vẫn không xảy ra.

Bởi vì thời gian trong phó bản này đã dừng lại, cho nên Giang Triệt và Bùi Vũ cũng không biết rõ chính xác thời gian đã trôi qua bao lâu, nhưng họ có thể ước tính được đại khái rằng là đã hơn năm tiếng đồng hồ trôi qua rồi.

Theo lý mà nói, hẳn là bạn cùng phòng đã trở lại...

Theo thời gian trôi qua, cảm giác bất an trong lòng Giang Triệt càng lúc càng lớn.

“Thật ra tôi sống một mình.” Ở trong bầu không khí càng ngày càng trở nên vi diệu, Bùi Vũ mở miệng.

Giang Triệt ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

“Nhưng mà tôi đã cài đặt cưỡng chế rời khỏi trò chơi vào lúc 6 giờ tối hôm nay. Thông thường khi một mình chơi ở nhà thì tôi sẽ cài đặt thời gian một chút như vậy.” Bùi Vũ nói tiếp.

Giang Triệt hiểu rõ. Đây cũng là cách được công ty game thiết lập ra từ việc cân nhắc suy xét đến sự an toàn của người chơi.

“Nếu thời gian chúng ta tiến vào cái phó bản kỳ quái này là khoảng ba giờ rưỡi chiều thì nhiều nhất là quá hai tiếng rưỡi, tôi sẽ bị cưỡng chế rời khỏi. Nhưng từ cảm giác của tôi, thời gian chúng ta ở trong đây đã vượt xa thời gian này rồi.” Lời nói của Bùi Vũ càng ngày càng nặng nề.

Giang Triệt cũng cảm thấy như vậy, theo ước tính của cậu thì bên ngoài ít nhất cũng phải tám giờ rồi.

“Nhưng mà khi phải ở trong một hoàn cảnh không xác định như nơi này thì cảm nhận về dòng thời gian của con người sẽ có khả năng không được chính xác cho lắm, có lẽ vẫn chưa đến sáu giờ đâu.” Cuối cùng, Bùi Vũ vẫn an ủi Giang Triệt một chút.

Nhưng trong lòng hai người đều hiểu rõ rằng, sự việc có lẽ không đơn giản như vậy.

Sự im lặng lại lan rộng trong căn phòng một lần nữa.

Không biết qua bao lâu, Giang Triệt càng ngày càng cảm thấy đứng ngồi không yên. Cho dù với một người từ trước đến nay vẫn luôn lạc quan như cậu thì cũng không khỏi bắt đầu suy nghĩ đến một số chuyện không tốt, tỷ như cậu hiện đang ra sao trong thế giới thực, thời gian trong thế giới hiện thực cũng dừng lại rồi ư, bạn cùng phòng của cậu có nhận ra điều bất thường của cậu hay không, tại sao cậu lại bị mắc kẹt ở chỗ này, chơi trò chơi lâu như vậy nhưng chưa bao giờ xuất hiện tình huống như này cả...

Thậm chí Giang Triệt còn không kiềm chế được bắt đầu nghĩ rằng, liệu có thể vĩnh viễn... không ra được hay không.

Từng dòng suy nghĩ ở trong đầu cậu quấn bện vào nhau như một cuộn chỉ rối, nhận biết về việc ý thức bị nhốt ở trong trò chơi khiến cho cậu càng ngày càng thấy hoảng sợ, lúc này cậu đột nhiên nghĩ tới nhiệm vụ được hệ thống tuyên bố ngay từ đầu.

Mong muốn được thoát ra vượt lên và lấn át tất cả. Giang Triệt đột nhiên đứng dậy rồi đi về phía Bùi Vũ đang đứng ở góc tường.

Nhìn qua thì trông Bùi Vũ vẫn bình tĩnh hơn một chút, dáng vẻ như đang trầm tư suy nghĩ gì đó. Khi nhìn thấy Giang Triệt đi về phía mình, Bùi Vũ vừa định mở miệng hỏi cái gì thì Giang Triệt đã bước tới trước mặt hắn rồi nhéo lấy cổ áo của hắn.

Bùi Vũ cao hơn Giang Triệt một cái đầu, cho nên Giang Triệt không thể không nhón mũi chân lên một chút, tay dùng sức kéo cổ áo của Bùi Vũ xuống.

Sau khi tìm đúng mục tiêu, Giang Triệt nhắm hai mắt lại, trước đó chỉ kịp nhìn thấy sự kinh ngạc chợt lóe qua trong đôi mắt cách nhau gang tấc của Bùi Vũ.

Môi của hai người vừa chạm vào nhau liền tách ra ngay.

Giang Triệt buông cổ áo của Bùi Vũ ra, mặt cậu đỏ bừng, sau đó xoay người đưa lưng về phía hắn, vừa nhanh chóng lấy tay xoa miệng vừa la to vào hư không: “Ê, được chưa, có thể thả chúng tôi ra ngoài được không?”

Quả nhiên, một giọng nữ ngọt ngào của máy móc vang lên: “Kiểm tra đo lường thấy người chơi đã hoàn thành nhiệm vụ hôn môi...”

Quả nhiên việc hoàn thành nhiệm vụ là có tác dụng! Giang Triệt còn chưa kịp vui sướиɠ thì đã lại nghe thấy hệ thống tiếp tục nói: “Nhiệm vụ thông qua thất bại. Nguyên nhân: Không đủ kịch liệt. Nhắc nhở: Hãy tăng cường trình độ kịch liệt từ một số góc độ như thời lượng hôn môi, mức độ tiếp xúc của môi và lưỡi, mức độ trao đổi nước miếng. Tất nhiên, người chơi cũng có thể tự do phát huy, thỏa sức sáng tạo.”

Giang Triệt cảm thấy trước mắt mình tối sầm lại.