Chương 27. Đút mèo ăn (2)

Niệm Kiều cũng cảm thấy em làm như vậy không thích hợp, nhưng em chẳng nghĩ ra biện pháp nào khác, hiện tại em chỉ hy vọng Kê Tuyết Dung có thể giúp em che giấu.

Rõ ràng Kê Tuyết Dung và Phó Tình Minh là cùng một phe.. Nhưng nói không chừng, Kê Tuyết Dung đã biết tâm tư của Phó Tình Minh, nhưng lại không muốn vạch trần điều đó.

Suy cho cùng, Kê Tuyết Dung cũng rất thông minh, không giống một kẻ ngu ngốc như em.

Niệm Kiều ấp úng: "Điện hạ, nô tài không có giấu giếm ngài, nô tài… Lần sau nô tài sẽ nói cho điện hạ biết."

“Thất điện hạ vẫn đang đợi nô tài, nô tài xin cáo lui."

Niệm Kiều vội vàng rời đi, em chạy tít ra xa, không có ý định đến chỗ Phó Tình Minh nữa.

Lỡ như Kê Tuyết Dung không muốn giữ bí mật cho em thì sao? Suy cho cùng, nguyên nhân của mọi chuyện đều nằm ở Phó Tình Minh.

Trong đầu Niệm Kiều buồn bực, em được thị vệ dẫn đi tìm Thất hoàng tử, Thất hoàng tử vẫn đang ngồi trên ghế tiệc, lúc này đã có rất nhiều người đến, nhưng Ngũ hoàng tử vẫn chưa tới.

Rõ ràng là Ngũ hoàng tử mời khách nhưng lại đến muộn, như này nhìn có giống như muốn xin lỗi không?

"Niệm Kiều?" Kê Linh Ngọc nhìn thấy em, kêu em ngồi sang bên cạnh, hỏi: "Sao ngươi vội vàng tới đây vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?"

Niệm Kiều lắc đầu: "Nô tài lo cho Thất điện hạ, nghe nói Ngũ hoàng tử vẫn chưa đến. Cớ sao Thất điện hạ vẫn còn ngồi đợi ở đây? Chúng ta ra ngoài trước đi."

Kê Linh Ngọc nhìn em cười nói: "Nếu như ngươi không có việc gì thì cứ ở lại đây, Ngũ hoàng tử sắp tới rồi."

Thái tử đến trước, Kê Tuyết Dung ngồi ở ghế bên cạnh, theo sau là Thượng Thiện và Nhược Thủy.

Sau đó, Ngũ hoàng tử Kê Hạo Trần, Lục công chúa Kê Hãn Vũ và đám người Tiêu Dật Vân đi tới.

Hiện nay Thánh thượng có hai cô công chúa, một người là Đại công chúa Kê Trường Ninh, một người còn lại chính là Lục công chúa Kê Hãn Vũ.

Hai công chúa có tính cách hoàn toàn trái ngược, Đại công chúa đoan trang nhã nhặn, trong khi Lục công chúa lại nổi danh hống hách.

Niệm Kiều từ xa nhìn nàng, Lục công chúa mặc một chiếc váy dài màu đỏ thẫm, dung mạo xinh đẹp động lòng người, đôi môi đỏ mọng, đôi mắt sáng rực rỡ như sao.

"Hôm nay ta đến muộn, khiến Thất đệ của ta phải đợi lâu, ta xin tự phạt mình một ly trước nhé." Kê Hạo Trần giơ ly rượu về phía Kê Linh Ngọc, Kê Linh Ngọc còn chưa kịp đáp lời cậu ta đã một hơi uống cạn.

Kê Linh Ngọc không đυ.ng vào ly rượu, “Ngũ ca bận rộn nhiều việc, đi đường có chút chậm trễ cũng là lẽ thường tình.”

Phòng tiệc này đã được tân trang lại cho thêm phần lộng lẫy, phong tục của Cảnh Quốc khá cởi mở, hơn nữa Cảnh Hòa Đế luôn cưng chiều Lục công chúa, Lục công chúa tùy ý ra vào cung điện tham dự yến tiệc, nhưng Cảnh Hòa Đế coi như không thấy, mắt nhắm mắt mở cho qua.

Lục công chúa cười lạnh, ánh mắt khinh thường nhìn Kê Linh Ngọc, nàng cầm ly rượu lên, liếc nhìn vẻ mặt lãnh đạm Kê Tuyết Dung, hờ hững nói: “Chuyện cung yến lần trước là ta không đúng, Thất đệ cũng đừng để trong lòng."

“Lần sau ta sẽ bồi thường cho Thất đệ bộ y phục khác.”

Niệm Kiều không hiểu ý tứ trong lời nói của những người này, nhưng em có thể nghe ra ác ý trong đó. Em thấy được Lục công chúa xinh đẹp đang châm chọc Thất điện hạ nhà em.

Kê Linh Ngọc còn chưa biểu lộ thái độ mà Niệm Kiều đã ra mặt trước. Em hơi kém vui, trừng mắt nhìn Lục công chúa, hệt như một con mèo nhỏ lộ ra móng vuốt.

Em tưởng mình đã che giấu rất tốt, nên lén giúp Thất hoàng tử trừng mắt một chút. Ai ngờ, chưa kịp phòng bị, mắt của em đã chạm phải ánh mắt của Lục công chúa.

Vẻ mặt của thiếu niên quá rõ ràng, giống như một con mèo đang bảo vệ thức ăn, giơ nanh múa vuốt với Kê Hãn Vũ.

Kê Hãn Vũ tựa hồ vừa phát hiện ra đồ chơi mới, bắt đầu giễu cợt như thường lệ.

"Con chuột nhắt này từ đâu tới? Đồ chơi mới của Thất đệ à? Trừng muốn lòi con ngươi với ta đây này?"

Câu nói vừa dứt, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Niệm Kiều.

Niệm Kiều giật mình, vội vàng quay mặt đi, em không muốn gây phiền toái cho Kê Linh Ngọc. Em cúi đầu xuống, điều chỉnh tư thế ngồi, lặng lẽ ngồi im thin thít không dám ho he.

Em không phải là chuột nhắt đâu nhé.

Kê Linh Ngọc: "Đây là hạ nhân trong cung của đệ, Lục Hoàng tỷ đừng trêu."

Nói xong, ánh mắt của Kê Linh Ngọc dừng lại một chút trên người Niệm Kiều đang đứng cạnh, có lẽ y không nên để Niệm Kiều tới đây.

Niệm Kiều không giỏi che giấu cảm xúc, cái gì cũng viết hết lên mặt, chưa kể khuôn mặt này quả thực rất dễ gặp rắc rối.

Kê Hãn Vũ nhìn đi nơi khác, nàng nghe nói Thất hoàng tử nhìn vật yêu người, có phần ưu ái cho người hầu có vẻ ngoài hơi giống Thái tử này.

Ngoại hình có chút giống nhau, nhưng tính tình lại hoàn toàn khác nhau, nhìn cũng chẳng được thông minh cho lắm.

Niệm Kiều không dám nhìn xung quanh nữa, chỗ ngồi của Thất hoàng tử đối diện với Kê Tuyết Dung, bình thường vị trí của Kê Linh Ngọc là ở trong góc, nhưng hôm nay không biết là ai sắp xếp.

Thời gian còn lại, em chịu trách nhiệm lo việc ăn uống, đồ ăn của Phương Nguyệt Lâu nổi tiếng ở Thịnh Kinh, đồng thời cũng là động hút vàng vang danh nhất nơi đây.

Mỗi lần Phó Tình Minh dẫn em tới đây, gã chưa bao giờ hỏi em về chuyện ăn uống, có rất nhiều món ăn em chưa từng thấy qua.

Niệm Kiều không nhìn thấy Phó Tình Minh, đổi lại, lại thấy Tiêu Dật Vân thỉnh thoảng vẫn liếc qua đánh giá.

Em trốn bên cạnh Kê Linh Ngọc, không cho Tiêu Dật Vân nhìn thấy. Một bên ăn uống chậm rãi, vừa ăn vừa nghe tiếng trò chuyện của những người xung quanh.

Kê Hãn Vũ vẫn luôn để ý tới Niệm Kiều, phát hiện trong yến tiệc chỉ có con chuột nhỏ này thích ăn nhất. Nàng khẽ đảo con ngươi, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm vào Niệm Kiều.

"Thất đệ, ta thấy tiểu thái giám bên cạnh đệ có chút ưa nhìn, cho nó tới đây để bổn công chúa xem xem."

Niệm Kiều không phải tiểu thái giám. Em thấy Kê Linh Ngọc khẽ cau mày, liền đoán được nếu vị công chúa có tính cách bá đạo này không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ cuộc.

Quả nhiên, câu tiếp theo Kê Hãn Vũ nói: “Bổn công chúa không ăn thịt nó, Thất đệ thế này là không nỡ hay sao?”

"Niệm Kiều, ngươi qua đó đi." Kê Linh Ngọc nói.

Niệm Kiều bất đắc dĩ đứng dậy, đi đến bên cạnh Kê Hãn Vũ, Kê Hãn Vũ bảo em rót rượu.

Bàn bên cạnh Kê Hãn Vũ là bàn của Kê Tuyết Dung. Em ngoan ngoãn rót rượu, chú ý đến ánh nhìn của Kê Hãn Vũ. Khi em đặt chai rượu trở lại, gáy của em đã bị Kê Hãn Vũ nhéo mạnh.

Em không ngờ Kê Hãn Vũ lại ra tay thẳng thừng, gáy bị nhéo phát đau, Kê Hãn Vũ nhấc em lên như nhấc con mèo con, nắm lấy mặt em xoay về phía đối diện Kê Tuyết Dung.

“Tam ca, huynh nhìn khuôn mặt của nó xem, có đẹp không?”