Chương 4.2

Qua mấy ngày, Tần Giác cũng đã khá hơn, ít nhất có thể đi lại được.

Trải qua khoảng thời gian ở chung với nhau này, Quý Từ phát hiện ra vị tiểu sư đệ này dường như không dễ gần như hắn đã tưởng tượng.

Hắn không cảm nhận được tính cách ôn nhu, cao thượng của y mà thay vào đó là sự cảnh giác được phát huy đến chín mười phần.

Quý Từ cất dụng cụ nấu ăn vào trong góc, sắp xếp gọn gàng, Tần Giác thấy thế thì cau mày nói:

“Huynh đặt thứ gì ở đó vậy? Thật khó coi.”

Quý Từ đương nhiên không phục: “Sư đệ, ngươi sao lại nhiều yêu cầu như vậy? Chẳng phải ta đặt những thứ này ở đây là để chăm sóc ngươi tốt hơn sao?

“ Ngươi xem không phải khoảng thời gian ở đây, ta có hay không đã đem ngươi dưỡng thành du quang thủy hoạt, mỡ phì thể tráng?

“Thành ngữ không phải dùng như này!”

Quý Từ thản nhiên nhún vai: “Ngươi chỉ cần nói đúng hay không thôi?”

Tần Giác: “...”

Trong khoảng thời gian này đúng là y cũng tăng cân, nhưng chỉ một chút thôi.(:/)

Không thể phản bác.

Có một lần, Quý Từ thức dậy vào lúc nửa đêm để đi vệ sinh, lúc đi ngang qua giường của tiểu sư đệ , cư nhiên một phần tóc của hắn đã bị linh kiếm của y cắt đứt.

Hắn cảm thấy vô cùng đau lòng, kiếp trước Quý Từ là sinh viên y khoa, hắn đã rất nỗ lực để có được mái tóc đẹp, kiếp này tóc dày thế nào cũng không thể cắt đi như vậy được!

Mặc dù sau đó tiểu sư đệ đã xin lỗi, nhưng Quý Từ vẫn rất buồn bã, chỉ đơn giản cất tóc đã bị cắt vào trong túi gấm.

Chiếc túi thổ cẩm được hắn tự tay thêu.

Tần Giác nhìn vị sư huynh đang ngồi bên giường, nhìn y uống thuốc và thêu túi gấm, không nói một lời.

Y nhìn những mũi khâu rải rác, không khỏi cau mày: “Xấu quá, huynh thêu cái gì thế?”

Quý Từ cầm kim thêu nheo mắt như bà già bảy mươi: “Hoa sen, ngươi nhìn không ra sao?”

…Cái đó là hoa sen à?

Tần Giác không đồng ý.

Y thực sự không thể chịu đựng được nữa, chán ghét nói: “Xấu quá.”

Vừa nói xong, Quý Từ liền nước mắt lưng tròng: “Đồ vô tâm, ta mỗi ngày đều vất vả chăm sóc cho ngươi, công việc bận rộn đến mức chân không chạm đất, bất quá đợi ngươi ngủ rồi thì đi vệ sinh, liền bị ngươi lấy linh kiếm cắt mất tóc.

Cứ cắt đi, mái tóc này là bảo bối của ta. Ta chỉ muốn chăm sóc thật tốt, nhưng ngươi lại khoa tay múa chân rồi nói cái này không tốt, cái kia không tốt.”

“Thật sự không có ai thảm hơn ta! Tại sao mệnh của ta lại thê thảm như vậy a!”

Tần Giác: “...”

Y ấn ấn thái dương của mình, từ trong tay Quý Từ đoạt lấy túi gấm: “Ta sẽ thêu!”

Quý Từ nhạc không cần động thủ, to gan lớn mật mà thò lại gần trêu chọc: “Tướng công ngươi thật tốt.”

Tần Giác hít sâu một hơi, cắn răng nói: “Câm miệng!”

Tần Giác tay nghề so với Quý Từ tốt hơn rất nhiều, hoa sen thêu rất sống động, trông đẹp cực kỳ.

Quý Từ yêu thích không buông, mang ở trên người chưa từng gỡ xuống.

Nhìn bộ dáng hào hứng của thiếu niên trước mặt, Tần Giác rơi vào trầm tư –

Người này rất khác với kiếp trước.

Tần Giác nghĩ như thế.

Chẳng lẽ thân xác của hắn đã bị đem đi?

Nhưng nếu là vậy, hắn đã bị Hàn Sinh trưởng lão phát hiện từ lâu, căn bản không có khả năng đến phiên Tần Giác bận tâm.

Trong mắt y hiện lên một tia nghi ngờ.

Hôm nay, Quý Từ như cũ đem hết chén thuốc đã uống lấy về để rửa sạch sẽ, sau đó đỡ Tần Giác ra sân luyện kiếm.

Nhìn tiểu sư đệ tay cầm linh kiếm, bộ dáng ở không trung chém ra tàn ảnh, Quý Từ không khỏi cảm thán:

Không hổ là tiểu sư đệ có thiên tư thông minh, là mỹ cường thảm a, nhìn dáng vẻ nỗ lực này, khó trách bốn vị nam nhân trong tông môn đều bị y mê hoặc đến thần hồn điên đảo……

Thế nhưng khi hắn đang suy nghĩ, trước mặt liền truyền đến một tiếng “Phanh!”

Quý Từ vội vàng phục hồi tinh thần lại, chỉ thấy tiểu sư đệ tựa hồ bởi vì mất đi sức lực, thế nên linh kiếm đã rơi xuống đất, bản thân y cũng có chút đứng không vững.

Quý Từ cuống quít tiến lên phía trước nơi Tần Giác sắp ngã xuống và đỡ được y: “Tiểu sư đệ?”

Tần Giác tay có chút run rẩy, nhưng bất chấp việc này, y vẫn cố sức muốn đi nhặt linh kiếm trên mặt đất lên.

Quý Từ vẻ mặt có chút sốt ruột, giúp y nhặt kiếm lên, nhưng thay vì đưa cho y, lại để ở sau lưng, nghiêm túc nói:

“Nhìn xem, ta đã nói rồi, ngươi nhất định phải biết quý trọng thân thể. Còn chưa hoàn toàn bình phục, sao ngươi lại lơ là như vậy.”

“ Bây giờ thì tốt rồi, chẳng phải đã ngã luôn rồi sao?”

Tần Giác bị hắn ôm trong ngực, không thở được.

Bởi vì kiếp trước những kẻ đó thèm muốn y một cách ghê tởm, nên hiện tại y rất ghét bị người khác chạm vào, dù cho bất kể tình trạng thân thể ra sao, dùng sức đẩy Quý Từ ra:

“......Buông ta ra!”

Quý Từ lo lắng nói: “ Ngươi cũng không còn sức nữa, để ta cõng ngươi về.”

Không biết những lời này kí©h thí©ɧ Tần Giác ở đâu, y lại bắt đầu giãy giụa kịch liệt.

Dù sao Tần Giác rốt cuộc cũng là người tu tiên, thể chất chưa bao giờ tụt lại phía sau, tuy vừa rồi kiệt sức nhưng dưới sự giằng co vẫn phát ra sức mạnh kinh người.

Quý Từ trong lúc nhất thời không đỡ được hắn, hai người đột nhiên ngã về phía trước!

Ngay lúc hắn sắp ngã xuống đất, còn ôm tiểu sư đệ trong ngực, Quý Từ thấy nguy hiểm, lấy tay che lấy sau đầu Tần Giác.

Cả hai ngã xuống một cách nặng nề, trọng lượng của hai người chồng lên nhau quả thật không thể xem thường, Quý Từ phát ra một tiếng “A”.

Tay phải của hắn đau rát.

Đúng lúc này, ngoài sân đột nhiên truyền đến một thanh âm tức giận:

“Quý Từ, ngươi làm gì vậy?!”

Quý Từ thân thể run lên, vội vàng quay đầu lại, nhận ra là Hàn Sinh trưởng lão.

Chết tiệt!

Hắn nhìn xuống tình cảnh giữa mình với tiểu sư đệ.

Chỉ thấy toàn thân hắn áp vào sư đệ, hai người cực kỳ gần gũi, Tần Quyết sắc mặt tái nhợt, lông mày nhíu lại, giống như một đứa bé ngoãn bị kẻ xấu cưỡng bách .

Quý Từ: “...”

Trời muốn diệt ta!