Chương 3.2

Lần trở lại này, y kì thực không có kí ức rõ ràng lắm về quan hệ với bốn người kia. Nhưng y lại rất ấn tượng với người này.

Suy cho cùng, trãi qua cuộc sống êm đềm trong mấy chục năm qua, đây là lần đầu tiên y nhìn thấy người ngu ngốc như Quý Từ, đem tất cả suy nghĩ của mình viết hết lên mặt.

Người này ngầm thực hiện không ít động tác nhỏ, nhưng về cơ bản cũng không có mấy uy hϊếp, nhiều nhất cũng chỉ là vài rắc rối nhỏ. Chỉ có ở bí cảnh mới phần nào miễn cưỡng xứng với danh của hắn.

Đáng tiếc là ngay lúc đó hắn lại tự chuốc lấy thất bại và cuối cùng phải bỏ mạng.

Ngu xuẩn.

Hơn nữa, người này lẽ ra đã phải chết ở trong bụng yêu thú từ lâu rồi, làm thế nào mà đến tận bây giờ vẫn còn sống?

Phải chăng hắn cũng giống y...

Đáy mắt Tần Giác hiện lên tia âm hiểm, dù thế nào thì đối mặt với Quý Từ so với Hàn Sinh vẫn thoải mái hơn nhiều.

Nếu Quý Từ nhất quyết đối xử tàn nhẫn với y như vậy, thì cũng đừng trách y không màng tình nghĩa huynh đệ.

Bên này, Quý Từ bỗng hắt xì một cái.

Hắn chớp chớp mắt ngẩng đầu về phía nam nhân: “Hàn Sinh trưởng lão, sư đệ của ta cũng có suy tính riêng, người không cần phải can thiệp. Huống hồ, ta cũng có kinh nghiệm, sẽ chăm sóc sư đệ thật tốt, người yên tâm.”

Hàn Sinh trưởng lão phớt lờ hắn.

Sắc mặt y có chút khó coi, trực tiếp bỏ qua lời Quý Từ, nhìn sang Tần Giác, giọng điệu ôn nhu nói: “Tiểu Giác, ngươi ở chỗ này thấy khó chịu sao? Vậy ngươi có thể đến đỉnh núi của ta, trước kia ngươi rất thích cùng ta đến đó để bàn tiên pháp, ta nghĩ so với ở đây ngươi sẽ thoải mái hơn không ít.

Tần Giác cười, bất động thanh sắc mà dời đi ánh mắt : “Hàn Sinh trưởng lão không cần phải quá lo lắng, ta chỉ là muốn ở một mình. Hơn nữa, so với đỉnh núi của người, thì ở chỗ của chính mình vẫn cảm thấy thoải mái và quen thuộc nhất.”

“Hy vọng, Hàn Sinh trưởng lão sẽ cho ta được rời khỏi.”

Những lời này vừa nói ra, bầu không khí của phòng ngủ lập tức rơi xuống điểm đóng băng.

Quý Từ không nhịn được nữa, vội vàng nở nụ cười, tiến lên chen vào giữa hai người: “ Hàn Sinh trưởng lão, ta biết người như vậy là vì lợi ích của tiểu sư đệ, nhưng người xưa thường có câu, ổ vàng ổng bạc không bằng ổ chó của chính mình! Người bệnh ở chính nơi mình quen thuộc nhất không phải sẽ càng nhanh khỏi hay sao? người cho dù không nghĩ tới mong muốn bù đắp của đệ tử, cũng phải nghĩ đến thân thể của tiểu sư đệ a!”

Lời này vừa nói, ra Tần Giác dừng lại, kinh ngạc nhìn về phía Quý Từ.

Quý Từ bất giác không ý thức được điều đó, vẫn nổ lực nói ra, há miệng phát ra thanh âm lớn: “ Huống hồ, sư đệ của ta vừa mới tỉnh dậy, hà tất phải cãi nhau vì chút chuyện nhỏ nhặt như vậy, vô duyên vô cớ làm mất hoà khí. Khi ta vừa mới tiến vào, không phải chính người còn chê trách ta vì vừa mặc áo liệm vừa mặt mày ủ dột ở đây sao? Tiểu sư đệ vừa mới khỏi, người lại đi phát hoả vì một chuyện nhỏ như vậy, đây không phải là xui xẻo hay sao?”.

“ Hàn trưởng lão, người nghiêm khắc với người khác như vậy, lại khoan dung với chính mình như vậy, ta nhất định sẽ làm ầm ĩ!”

Bị hắn làm đến đau cả đầu, Hàn Sinh trưởng lão nói: “ Được rồi, câm miệng cho ta, trước kia sao không nhận ra ngươi ồn ào như vậy?”

Quý Từ sợ hãi lập tức im lặng, nhưng điều hữu dụng nhất ở một nam sinh đại học toả nắng như hắn chính là cái miệng, một lúc sau, hắn không nhịn được hỏi thêm: “ Ngài liền nói cho ta thử xem lời ta nói có đạo lí hay không?”

Hàn Sinh trưởng lão: “........”

“ Được rồi, được rồi, ngươi có thể đi.” Hàn Sinh trưởng lão cau mày: “Nếu không chăm sóc tốt cho Tiểu Giác, ta sẽ hỏi tội ngươi.”

Quý Từ: “Đệ tử tuân mệnh.”

Nói xong, hắn quay qua nhìn Tần Giác, như muốn ghi công mà nói: “ Tiểu sư đệ, mau cùng sư huynh về nhà, sư huynh sẽ hảo chiếu cố ngươi.”

Tần Giác nhìn thanh niên ăn mặc cổ quái trước mặt, không biết đang suy nghĩ cái gì, ánh mắt khẽ động.