Quý Từ im lặng thu lại đôi chân đang đặt trên bệ quan tài , sau đó ho khan vài tiếng: “ Là thế này, ta nằm ở trong quan tài nhiều ngày như vậy, phải nhờ đến các vị sư đệ chiếu cố, bằng không ta cũng không thể dễ dàng tỉnh lại sau cơn hôn mê như vậy.”
Sau khi nở một nụ cười chân thành, hắn nói tiếp: “ Ta vừa mới tỉnh dậy nên vẫn chưa tỉnh táo lắm, vừa rồi làm một số việc bốc đồng, xin mọi người đừng để trong lòng”.
Phía trước các đệ tử nhìn nhau, nghi hoặc hỏi : “ Ngươi thật sự là Quý Từ huynh?”.
Quý Từ gật đầu: “Là ta, là ta.”
Vừa nhanh chóng xem qua thông tin hệ thống đã tạm thời gửi đến, hắn vừa ân cần nói: “ Là hai anh em Thanh Phong, Minh Nguyệt sao? Vất vả cho các ngươi phải quan tâm tới ta trong suốt tang lễ rồi.”
Thanh Phong và Minh Nguyệt cau mày: “ Không sao đâu, chỉ là các trưởng lão đều bận canh giữ tiểu sư đệ đang hôn mê, không tiện đến đây nên phái chúng ta tới.
Nụ cười của Quý Từ lại cứng đờ.
Lúc này hắn mới phát hiện, trong đại điện rộng lớn, đệ tử quỳ lạy ở đây kì thật không có bao nhiêu, đếm kĩ cũng chỉ có hơn mười người.
Và ngoại trừ Thanh Phong Minh Nguyệt, tất cả những người khác bên ngoài đều mặc trang phục cấp thấp nhất.
Hệ thống lập tức nhắc nhở:
[Ký chủ, nguyên thân cùng tiểu sư đệ của hắn được phát hiện ở bí cảnh, nguyên thân lúc đó đã chết, còn tiểu sư đệ thì bị trọng thương hôn mê, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại.]
[ Tức là, ngươi có thể nhàn rỗi một thời gian, và trong khoảng thời gian đó có thể nói dối để gạt những đệ tử này. ]
Quý Từ im lặng.
Hắn không ngờ mình xui xẻo như vậy.
Kiếp trước, khi đang băng qua đường, hắn cuối nhặt một tờ tiền rách nát thì bị một chiếc xe tải lớn không biết từ đâu đã vượt đèn đỏ lao tới tông chết.
Ai biết được rằng khi tỉnh dậy, hắn sẽ nằm trong quan tài và được thông báo rằng mình là một bia đỡ đạn, người đã làm đủ mọi điều ác trên thế giới này?
Quý Từ gượng cười: “Hai sư đệ, nếu ta đã tỉnh lại, xin hãy đưa ta đi gặp tiểu sư đệ càng sớm càng tốt, ta rất lo lắng không biết đệ ấy sống chết thế nào a.”
Thanh Phong, Minh Nguyệt nghe xong, cũng không nghi ngờ gì mà giải tán hết tất cả đệ tử đang khóc lóc ở tang lễ và đưa Quý Từ lêи đỉиɦ núi nơi tiểu sư đệ đang ở.
Ngọn núi này rất cao, các bậc đá lên núi đều được làm bằng đá cẩm thạch trắng vô cùng tinh xảo, được chạm khắc hoa văn bằng tre xanh, nhìn rất trang nhã.
Đỉnh núi cao chót vót, thoát ẩn thoát hiện trong mây trắng và sương mù, hết sức thơ mộng.
Quý Từ khen ngợi: “Đỉnh núi của tiểu sư đệ lại được tu sửa xa hoa như vậy, đạo môn của chúng ta thật sự rất giàu có!!!”.
Minh Nguyệt liếc hắn một cái, mặt không biểu cảm nói: “Đây không phải là ngọn núi của tiểu sư đệ, đây là ngọn núi nơi sư tôn ở.”
Quý Từ: “À...”
Thanh Phong theo sát giải thích: “ Sau khi tiểu sư đệ bị thương nặng, sư tôn và các trưởng lão rất lo lắng nên đã tự mình đưa y lên ngọn núi này để tiện bề chăm sóc. Trong đây cũng có đủ linh khí, rất hữu ích cho việc phục hồi sau chấn thương.”
Minh Nguyệt cảnh giác nhìn Quý Từ, hỏi hắn: “Quý sư huynh, huynh ngay cả ngọn núi của trưởng môn cũng không nhận ra sao?”
Tức khắc yết hầu Quý Từ liền căng thẳng, đang suy nghĩ làm thế nào để giải thích thì Thanh Phong chợt lên tiếng: “ Không được vô lễ, sư huynh nhập môn cũng đã được mười năm, chưa từng được sư tôn tiếp kiến, nơi đây lại là trung tâm của tông môn, xét về lí cũng có thể hiểu được.”
Quý Từ: “.....”
Minh Nguyệt lúc này mới phản ứng: “Thì ra là vậy.”
Vẻ mặt y hối lỗi nói tiếp: “Xin lỗi sư huynh, là ta đắc tội rồi.”
Quý Từ nhếch nhếch khoé miệng: “Haha, không có việc gì đâu.”
Tuy rằng hắn đã biết từ lâu, tiểu sư đệ ở thế giới này cầm kịch bản của vạn nhân mê, nhưng hắn cũng không thể nghĩ tới, địa vị chính mình ở tông môn lại thấp như vậy.
Cũng đúng, nguyên thân tuy mang danh là đại đệ tử của tông môn, thế nhưng rốt cuộc cũng chỉ là nhân vật pháo hôi, vẫn là nhân vật bia đỡ đạn, ở tông môn không được coi trọng cũng là lẽ hiển nhiên.
Sau khi nghĩ thông suốt, Quý Từ thở phào một hơi, lấy lại tinh thần, dưới sự dẫn dắt của Thanh Phong Minh Nguyệt, tiến đến ngọn núi nơi tiểu sư đệ của mình đang dưỡng thương.
Từ xa, Quý Từ đã thấy được sau cánh cửa, ngón tay thon dài nhưng tái nhợt của thiếu niên đang đặt trên giường.
Kết quả là, khi Hàn Sinh trưởng lão đang đứng trước giường bệnh, lo lắng nhìn tiểu sư đệ, từ ngoài của đột nhiên xuất hiện một nam tử tóc rối bù, mặc áo liệ•m màu trắng.
Hắn lấy tốc độ cực nhanh lao tới quỳ trước giường bệnh, xúc động kêu lên: “Tiểu sư đệ! Là sư huynh vô năng, không bảo vệ được đệ!”.