Đúng lúc này, phía sau truyền đến một thanh âm trầm thấp: “Quý Từ?” Quý Từ dừng chân, quay đầu nhìn lại.
Hắn nhìn thấy ở phía sau người nọ một thân bạch y, khuôn mặt tuấn tú, trên tay cầm một chiếc quạt xếp hình phong cảnh, bộ dáng tựa một công tử cao nhã , đó chính là trưởng lão Thanh Ngọc đang ra ngoài thu thập thuốc.
Thanh Ngọc tiến lên vài bước, đang định hỏi tình trạng của Quý Từ, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đó, y đã dừng lại.
Kỳ quái, trước kia Quý Từ trông như thế này sao?
Tuy không nhớ rõ lắm, nhưng trước kia Quý Từ thân là đại sư huynh, thiên tư cũng khá tốt nhưng vẫn thua kém Tiểu Giác.
Cộng thêm tính cách u ám, luôn cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì, Thanh Ngọc đương nhiên không để ý nhiều đến hắn.
Hôm nay gặp hắn, y nhận ra bộ dáng của hắn cũng không tệ.
Quý Từ có chút sửng sốt: “Thanh Ngọc trưởng lão?”
Sau khi kịp phản ứng, hắn ta nhanh chóng đặt bao đựng gà xuống, cúi người chào: “ Đệ tử bái kiến Thanh Ngọc trưởng lão.”
“Không cần khách khí.” Thanh Ngọc thu hồi chiếc quạt xếp trong tay, nhìn khuôn mặt Quý Từ, cười nói: “Tiểu Giác thế nào rồi?”
Quý Từ thầm nghĩ quả nhiên việc đầu tiên mọi người tới đây đều là hỏi thăm tình trạng của sư đệ mình.
Hắn ho khan nói: “Sư đệ hiện tại đã khá hơn nhiều rồi, trưởng lão có muốn xem qua không?”
Y kề chiếc quạt xếp chống cằm, suy nghĩ một lúc rồi cuối cùng lắc đầu nói:
“Ừm, thuốc ta vừa thu thập còn chưa luyện chế, ta có việc bận một lát, ngươi gửi lời tới Tiểu Giác giúp ta.”
Quý Từ gật đầu, nghiêm túc nói: “Đừng lo lắng, ta nhất định sẽ làm vậy.”
Thanh Ngọc nhướn mày, mỉm cười nhìn hắn, y đang định nói thêm điều gì đó thì ánh mắt đột nhiên khựng lại, lông mày nhíu nhẹ:
“Tay ngươi bị làm sao vậy?”
Quý Từ sửng sốt một lát mới phản ứng lại: “A, người nói cái này sao!”
Hắn giơ tay lên lắc lắc rồi nói một cách thờ ơ:
“Ta bị đυ.ng phải, có chút trầy xước da. Trưởng lão yên tâm, ta đã bôi thuốc, sẽ sớm khỏi thôi.”
Thanh Ngọc mỉm cười, dịu dàng nói: “Không, ta chỉ muốn hỏi, ngươi và Tiểu Giác ở cùng nhau, ngươi đột nhiên bị thương nặng như vậy. Tiểu Giác liệu có ổn không?”
Sắc mặt Quý Từ cứng đờ, biểu tình cảm động cuối cùng trong lòng hắn nháy mắt biến đi sạch.
Hắn trầm giọng nói: “Trưởng lão yên tâm, cho dù ta bị lột da lột xương, treo cổ đến hơi thở cuối cùng, ta cũng sẽ không để sư đệ của ta tổn thương một sợi tóc.”
Nghe vậy, Thanh Ngọc dịu dàng nhìn hắn: “Đừng nói những lời xui xẻo như vậy.”
Quý Từ: “...”
Nhưng rõ ràng là y rất cao hứng khi nhận được lời hứa hẹn này.
Hắn giấu đi bi phẫn trong lòng, lại nhặt cái bao trên mặt đất lên: “Trưởng lão, nếu không có chuyện gì thì ta về trước. Tiểu Giác còn đang đợi ta làm gà nướng cho đệ ấy.”
===Chúc mọi người năm mới vui vẻ❤️==============