Chương 6.2

Lời khen như vậy không có đầu bếp nào lại từ chối, huống chi thiếu niên trước mặt lại xinh đẹp như vậy, trên môi nở nụ cười tự nhiên, cho dù hắn cứ nịnh nọt như vậy, nhưng nhìn cũng vô cùng thích thú. Đại nương không thể tức giận được nữa mà đứng dậy, bà không tự giác mà cười rộ lên, giận mắng: “Ngươi gia hỏa này, miệng lưỡi thật trơn tru.”

Quý Từ nhếch miệng cười: “Đều là sự thật.”

Nhìn thấy đại nương đang định nhổ lông gà, Quý Từ vội vàng bước tới nói: “Nương, ta cũng tới giúp.”

Đại nương nhìn bộ quần áo lụa hắn đang mặc liền mắng: “Ngươi làm gì ở đây? Quần áo đẹp của ngươi sẽ bẩn hết!”

Quý Từ không chịu nghe: “Sao vậy? Nương ơi, quần áo của ta bẩn thì ta có thể giặt lại, nhưng nếu bây giờ không nhổ lông gà thì lúc sau liền không có! Hơn nữa, người sẽ vất vả để nhổ sạch a.”

“Ta là người tu tiên, thân thể cường tráng, xương cốt chắc khỏe, chỉ là lông gà thôi, không có gì đáng nói!”

Nói xong, Quý Từ thả chiếc quạt đang cầm trong tay xuống, xắn tay áo bắt đầu nhổ lông gà.

Đại nương nhìn thiếu niên trẻ trước mặt, mỉm cười lắc đầu.

Thiếu niên này khá đáng yêu, tại sao trước đây bà ta không nhận ra điều đó?

Sau khi hai người nhổ lông gà và xử lý nội tạng xong thì cũng đã đến giờ Thân.

Đại nương đưa cho Quý Từ một cái bao tải và bảo hắn cho con gà vào đó.

Quý Từ cầm bao tải lên, đặt chiếc quạt gấp bên hông, mấy lần nói cảm ơn.

Hắn vừa định bước ra ngoài thì bị đại nương ngăn lại: “Đây, ngươi lấy cái này mà ăn đi.”

Đó là một hộp đựng đồ ăn vặt tinh xảo, được làm thành hình bông sen, trong suốt như pha lê, rất đẹp, nhìn vào là biết mùi vị rất ngon.

Quý Từ vội vàng nhận lấy: “Ta hiểu rồi, ta sẽ đưa cho sư đệ của ta.”

Đại nương nói: “Sư đệ cái gì? Đây là đặc biệt cho ngươi ăn!”

Quý Từ sửng sốt: “Đưa cho ta ăn?”

“Đúng vậy,” vị đại nương nói, “Tiểu Giác không thích ăn những đồ ngọt này, nhưng ta nghĩ ngươi sẽ thích. Đây có thể coi là một chút tâm ý nhỏ của ta.”

Nghe vậy, Quý Từ vô cùng cảm động: “Cảm ơn nương! Nương, nương chính là cha mẹ tái sinh của ta!”

Có thể không cảm động được sao? Mọi người trong Tam Thanh Đạo Phái chỉ biết tiểu sư đệ chứ không hề quan tâm đến sư huynh là hắn, điều đầu tiên mọi người nói khi nhìn thấy Quý Từ là hỏi thăm sư đệ dạo này thế nào.

Sau đó, họ đưa ra một ít đồ ăn hay thứ đồ gì đó, đồng thời liên tục cảnh cáo Quý Từ đừng tham lam, nói rằng những thứ này đều là cho sư đệ của hắn.

Đây là lần đầu tiên hắn nhận một món quà từ người khác trong giáo phái.

Đại nương nhìn vẻ mặt biết ơn của thiếu niên trẻ trước mặt, nhớ tới đứa trẻ này vừa từ địa ngục trở về cách đây không lâu, liền thở dài:

“Được rồi, mau về đi. Ai muốn làm mẹ của ngươi? Ta không có đứa con trai nào ồn ào như ngươi.”

Quý Từ nói “ Được!!!” rồi rời khỏi phòng ăn.

Hắn cẩn thận cất hộp đồ ăn nhẹ đi, đang nghĩ đến việc ăn cùng tiểu sư đệ khi quay về.