Chương 7: Thiếu Gia Đã Tìm Trở Về

Nhan Quân đưa Ngu Tử Tuấn tới cửa, cùng bảo vệ trông cửa của Phó gia giải thích về mục đích đến đây của họ.

Bảo vệ nghe xong mục đích đến của họ, thì dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc mà nhìn hai người bọn họ.

Bảo vệ đang định mở miệng đuổi người, thì lúc này Nhan Quân đã lên trước anh ta.

Nhan Quân: “Nói ra có thể anh không tin, nhưng thiếu gia mà mấy năm trước Phó gia tìm về được, là giả”. Bảo vệ lúc này với vẻ mặt “Cô cảm thấy tôi sẽ tin sao?”. Nhan Quân thở dài, luôn có người không tin lời cô nói.

Nhan Quân: “Anh tên Lý Vận Sinh, nhưng anh có một cái nhũ danh là…… Gọi là Lý Cẩu Đản.”

Bảo vệ bị hai chữ “Cẩu Đản” này làm cho có cảm giác như bị sét đánh cháy xém, đã lâu rồi anh ta chưa nghe hai chữ “Cẩu Đản” này, lâu đến nỗi đã quên trước kia mình có nhũ danh gọi là Cẩu Đản.

Bảo vệ: “Làm sao cô biết được nhũ danh của tôi?”

Nhan Quân: “Thành thật mà nói, tôi có thể tiên tri và đoán mệnh, kỳ thật chuyện này là do tôi tính ra. Tôi cũng tính ra được Ngu ảnh đế chính là cháu trai ruột của Phó lão gia, anh phải nên tin tưởng vào năng lực xem tướng số của tôi”.

Bảo vệ cẩn thận nhìn kỹ, phát hiện quả thật Ngu ảnh đế cùng với bố vợ của Phó lão gia có vài phần giống nhau.

Hắn cũng là người có nghiên cứu về sinh vật học, nên cũng biết về cái gì gọi là “di truyền cách đại”. Cho nên cháu trai lớn lên giống ông ngoại cũng là chuyện bình thường.

Nhân viên bảo vệ nói với hai người: “Các người chờ một chút, trước tôi sẽ vào nói với phó lão gia, xem ông ấy có tin hay không. Ông ấy phải tin, tôi mới có thể đưa mấy người vào biệt thự.”

Nhan Quân: “Được, nhưng phiền anh giúp chúng tôi đem theo miếng ngọc bội của Ngu Tử Tuấn đến cho lão gia ông ấy xem.”

Ngu Tử Tuấn lấy ra miếng ngọc bội mà anh đã suốt đêm chạy về nhà lấy từ cha mẹ nuôi đưa cho Lý Vận Sinh. Lý Vận Sinh nhận lấy ngọc bội, rồi vội vã mà đi tìm Phó lão gia tử.

Ngu Tử Tuấn dựa vào cây cột bên: “Đã tìm được thiếu gia Phó gia?”



Nhan Quân dựa vào cây cột bên: “Chú của anh không giỏi việc kinh doanh, nên Phó lão gia không muốn đem Phó gia giao cho ông ấy mà có ý định giao cho dòng bên. Ông ta vì để mình có thể làm chủ Phó gia liền tìm một người lớn lên có chút giống ba anh đến giả mạo.”

Qua gần một tiếng đồng hồ, nhân viên bảo vệ mới chạy như bay trở về.

Nhân viên bảo vệ: “Ông chủ bảo tôi đem mấy người đi gặp ông ấy, mấy người đi thôi tôi.”

Ngu Tử Tuấn bước vào biệt thự, không, nơi này không thể gọi là biệt thự. Mà phải gọi là trang viên, nơi này chiếm diện tích gần bằng nửa ngọn núi nhỏ. Để đi gặp lão gia tử, Ngu ảnh đế còn phải ngồi xe.

Toàn bộ trang viên đều được thiết kế tỉ mỉ và có chuyên gia quản lý. Ngu Tử Tuấn ngồi trong xe, nhìn ra thì thấy trên đường có không ít người đang cắt tỉa cây cối, tưới nước và bón phân cho hoa.

Ngu Tử Tuấn: “Nơi này thật lớn, so với khu biệt thự thì lớn hơn rất nhiều.”

Nhan Quân: “Phó gia chính là một trong bốn hào môn thế gia lớn nhất, nếu không lớn rộng thì thực có lỗi với mấy chữ ‘hào môn thế gia’ này rồi.”

Qua gần hai mươi phút, cuối cùng xe cũng chạy đến cửa chính Phó gia. Lý Vận Sinh dẫn đường ở phía trước: “Ngu thiếu gia, Nhan tiểu thư, mời đi bên này.”

Mấy người đi vòng qua hồ sen, lại đi qua mấy hòn non bộ, cuối cùng mới đến cổng dinh thự. Lý Vận Sinh dẫn người đến trước mặt Phó lão gia tử, hết mực cung kính nói với lão gia tử: “Lão gia, đã đưa người tới.”

Trước mặt là một ông lão tóc trắng xoá, nhưng nhìn rất có tinh thần cương nghị, đôi mắt rất sắc bén, khi bị đôi mắt ấy dừng lại trên người, sẽ có cảm giác như bị sói hay diều hâu rình rập, theo dõi.

Phó Hoành Thương nhìn Ngu Tử Tuấn có vẻ ngoài lịch thiệp, nhã nhặn so với cái khí chất, đẹp bức người của Phó gia thì hoàn toàn khác xa, nhưng bất quá lại có vài phần giống bên nhà thông gia.

Giọng nói già nua của lão gia tử vang lên: “Miếng ngọc bội, làm sao cậu có được nó?”

Ngu Tử Tuấn trả lời đúng sự thật: “Ngọc bội này là tôi lấy từ chỗ cha mẹ nuôi, bọn họ nói khi nhận nuôi tôi đã thấy và tôi vẫn mang theo nó bên mình.”