Chương 8: Anh Ta Khẳng Định Là Giả

Phó Hoành Thương nghịch nghịch ngọc bội trong tay. Sau đó, dùng tay còn lại lấy ra một miếng ngọc bội giống hệt bên kia.

Phó Hoành Thương chỉ vào miếng ngọc bội vừa mới lấy ra: “Cậu biết miếng ngọc bội này từ đâu mà có không?”

Ngu Tử Tuấn lắc đầu.

Phó Hoành Thương giải thích với anh ta: "Đây là Phó Nguyên, cũng là đứa cháu lớn bị bắt đi của tôi. Khi tìm nó trở về là dùng thứ này làm tín vật nhận biết.”

Nhan Quân liếc nhìn miếng ngọc giả rồi nói: “Ông nội Phó mặc dù hai miếng ngọc bội này giống nhau y như đúc, thế nhưng miếng mà Ngu Tử Tuấn mang đến có một vết nứt ở mặt sau. Chính miếng có vết nứt này mới là miếng ngọc bội mà anh Phó mang về khi bị bắt cóc."

Ánh mắt Phó Hoành Thương rơi vào người cô gái mà trước đó ông không để ý tới: “Con gái nuôi nhà họ Yến, cô có bằng chứng gì chứng minh thứ Ngu Tử Tuấn mang đến là thật?”

Nhan Quân nhìn vào mắt ông lão nói: "Ông nội Phó, ông còn nhớ buổi sáng khi đứa cháu lớn của ông bị bắt cóc, trước khi ông ra ngoài, cậu bé đã chạy đến ôm ông nhưng lại bị vấp ngã."

Phó Hoành Thương tuổi đã cao, những chuyện nhỏ nhặt trong quá khứ ông không thể nhớ rõ, chỉ là chuyện xảy ra vào ngày cháu trai ông bị bắt cóc ông lại nhớ rõ mồm một.

Phó Hoành Thương gật đầu, "Đúng là có chuyện như vậy, nhưng làm sao ngươi biết? Đừng nói với ta là ngươi bói ra, ta không tin."

Nhan Quân nhếch môi cười nói: “Thật trùng hợp, chuyện này đúng là bói ra. Ông nội Phó, ở địa vị như ông hẳn cũng biết trên đời này có những người có siêu năng lực! Tôi chính là người có siêu năng lực. Vừa hay, siêu năng lực mà tôi sở hữu lại là nhìn thấy quá khứ, biết trước tương lai.”

Phó Hoành Thương tiếp đãi Nhan Quân tại thư phòng của bản thân, mà thư phòng của ông có rất nhiều bí mật, đều là những thứ mà người khác không biết.

Nhan Quân bước sang một bên, tay vuốt ve một tập thơ dày.

“Ông nội Phó tập thơ này đã được ông ghi chú rất nhiều, trong đó có vài số con số, chính là một dãy mật mã.”

Nhan Quân lại đi đến giữa tủ sách, “Trên tường chỗ này có một khoảng trống, bên trong có một cái két sắt, mật mã của nó nằm trong tập thơ.”

Nhan Quân quay lại, ngồi xuống trước mặt Phó Hoành Thương, "Được cất giữ bên trong két sắt là di chúc của ông nội Phó, cùng với nhẫn cưới của ông nội và bà nội Phó."



Qua một lúc, Phó Hoành Thương cười lớn.

"Những gì cô nói... hoàn toàn chính xác. Tôi chưa bao giờ nói với ai khác điều này. Tôi tin những gì cô nói."

Phó Hoành Thương nhìn về phía Ngu Tử Tuấn, “Dù việc Nhan Quân nói cậu là cháu trai của ta chín mười phần là thật, thì việc tiến hành xét nghiệm AND vẫn là thứ phải làm.”

"Việc giám định này phải được thực hiện. Không xét nghiệm quan hệ cha con làm sao có thể xác định được cha mẹ." Ngu Tử Tuấn đương nhiên đồng ý.

“Ba, ba đang ở trong thư phòng đúng không?” Một giọng nói vang lên bên ngoài thư phòng.

“Ahem!” Nhan Quân ho một tiếng, thu hút sự chú ý của hai ông cháu khi bị bác cả nhà họ Phó làm cho phân tâm.

Khi hai ông cháu nghe thấy tiếng ho từ Nhan Quân, bọn họ đều nhìn cô.

Nhan Quân giới thiệu người ở bên ngoài với Ngu Tử Tuấn bằng âm lượng chỉ có hai người họ mới nghe được.

“Ngu ảnh đế, người đàn ông bên ngoài là Phó Huy Đạt-chú cả của cậu, và cũng là thủ phạm khiến cậu bị bắt cóc khi mới 5 tuổi.”

Vì không có ai trả lời, vậy nên Phó Huy Đạt mở cửa thư phòng.

Vừa bước vào cửa, ông đã nhìn thấy một người đàn ông và một người phụ nữ đang ngồi trước mặt ông lão.

Phó Huy Đạt: "Cha, cô Nhan Quân, còn có... đây là Ngu ảnh đế Ngu Tử Tuấn. Ngu ảnh đế sao lại đến nhà chúng tôi?"

Phó Hoành Thương: “Ngu Tử Tuấn nói cậu ta mới là đứa cháu nhà họ Phó thất lạc từ nhỏ.”

Phó Huy Đạt: "Cha, điều này sao có thể! Phó Nguyên không phải đã được tìm thấy từ lâu rồi sao? Ngu Tử Tuấn này nhất định là giả."