Khương Li lại lần nữa bước vào nhà họ Phó, cô nhớ lần trước mình tới nơi này là lúc mới được Nhan Quân tìm về Nhan gia. Lúc ấy là Phó Tử Huyên mời cô tới, nhưng khi tới nơi thì lại chẳng được tiếp đãi tử tế. Ở chính nơi này cho cô uống một ly nước rửa trà, bị các tiểu thư giàu có chế giễu trong thời gian dài.
“Khương Li!”
Một giọng nữ vang lên, cắt ngang dòng hồi ức của Khương Li. Khương Li ngước mắt nhìn về hướng phát ra giọng nói, ở đó có một cô gái đang đứng mặc chiếc váy màu xanh lục tươi mát.
“Lâm Cẩm Chi, cô kêu tôi làm gì?”
“Muốn kêu thì kêu thôi.”
Khương Li không có gì để nói với Lâm Cẩm Chi, cô không rảnh lải nhải cùng cô ta. Lâm Cẩm Chi thấy Khương Li xoay người bỏ đi: “Ê ê! Cô đừng đi! Ở đây hiện tại chỉ có hai chúng ta là nhỏ, chúng ta cùng nói chuyện phiếm với nhau một chút đi.”
Khương Li liền nhìn xung quanh bốn phía, quả thật chỉ có hai cô là chưa đến hai mươi tuổi. Những người khác ở đây đều là những người trong giới doanh nhân, đang tụ họp lại với nhau để bàn về các lợi ích hợp tác kinh doanh.
Còn nhóm những người phụ nữ thì ở một bên khoe chồng, khoe con trai, con gái nhà mình. Cho nên lúc này Khương Li đang bị bỏ rơi ở một bên, vợ chồng Nhan gia đều đang bận rộn việc riêng của mình.
Khương Li: “… Cho dù ở đây chỉ có cô là cùng tuổi với tôi, tôi cũng không muốn nói chuyện với cô.”
Lâm Cẩm Chi: “Tới mức này sao? Không phải chỉ vì tôi là người đầu tiên cười cô khi cô uống ngụm nước rửa trà thôi sao? Lúc ấy tôi mà không cười cô, thì cô còn không biết mình đã bị chơi xấu đâu.”
Khương Li: “Ai bảo lúc ấy cô cười lớn như vậy!”
Khương Li vừa nhớ tới tình thế xấu hổ của mình lúc đó, cô liền hối hận tại sao lúc trước khi Lâm Cẩm Chi đến Nhan gia xem kịch, cô chỉ ném một quả táo vào cô ta. Lúc đó cô nên đem toàn bộ mâm trái cây mà ném vào cái mặt thảo mai đáng ghét kia mới phải. Lâm Cẩm Chi đuổi theo Khương Li ra khỏi đại sảnh, hai người vừa ra khỏi đại sảnh thì đã đυ.ng phải Phó Tử Huyên.
Lâm Cẩm Chi: “…Lại là quần áo trắng, chỉ là lần này quầng mắt đã đỏ, bộ dạng như đang khóc, quả thật càng có thêm vài phần giống đóa hoa trắng nhỏ.”
Phó Tử Huyên không thèm để ý đến Lâm Cẩm Chi, cô ta nhìn thẳng Khương Li: “Chúng ta có thể tìm một chỗ khác để nói chuyện một chút được không?”
Khương Li chỉ muốn thoát khỏi Lâm Cẩm Chi: “Có thể.”
Lâm Cẩm Chi không vui khi nhìn thấy hai cô gái rời đi.
Lâm Cẩm Chi: “A! Nữ sinh, cô đừng mơ tưởng sẽ có thể thoát khỏi tôi.”
Sau đó Lâm Cẩm Chi lén lút đi theo. Phó Tử Huyên dẫn Khương Li tới phòng riêng của mình, rồi đóng cửa lại.
Phó Tử Huyên: “Cô có thể hẹn Nhan Quân ra không?”
Khương Li: “Cô muốn gặp Nhan Quân thì tự đi tìm chị ấy, cô tìm tôi làm gì?”
Phó Tử Huyên: “ Cô có thể gọi cô ta ra đúng không?”
Khương Li: “Quan hệ của tôi cùng Nhan Quân luôn căng thẳng, tôi làm sao có thể gọi cô ta tới được.”
Phó Tử Huyên chậm rãi bước từng bước về phía Khương Li: “Cô gạt tôi, cô ta nói quan hệ của cô cùng Nhan Quân căn bản không giống như những gì mà hai người biểu hiện ra bên ngoài.”
Khương Li nhìn ánh mắt đầy nham hiểm của Phó Tử Huyên mà bất giác lui về sau.
Khương Li: “Tôi không biết cô đang nói cái gì? Cô đừng có qua đây!”
Phó Tử Huyên rút ra một con dao găm nhỏ sáng loáng từ phía sau, đi từng bước chậm rãi về phía Khương Li.
“Đều là do Nhan Quân, nếu không phải tại cô ta mang Ngu Tử Tuấn trở về, ông nội cũng sẽ không điều tra ra sự thật Ngu Tử Tuấn bị thất lạc, ba của tôi cũng sẽ không bị bắt.”
“Nếu không phải do Nhan Quân nguyền rủa chúng tôi trên mạng, tôi cũng sẽ không cần phải đem tiền dành dụm mười mấy năm của mình đi quyên góp.”
“Một trăm triệu nhân dân tệ, tôi đã phải tiết kiệm trong rất nhiều năm. Hiện tại toàn bộ đều không còn, tôi không còn là Phó Tử Huyên mà có thể tùy tiện muốn mua trang sức hay túi xách như trước đây nữa..”
Phó Tử Huyên bây giờ thật sự đang gặp khó khăn, đoạn thời gian trước cô mời bạn bè ăn tối, kết quả bởi vì số dư tài khoản không đủ thanh toán mà bị các chị em bạn bè cười nhạo. Ngay cả chiếc túi mà cô đã đặt trước đó cũng bởi không có tiền thanh toán mà bị hoàn trả lại.
Lúc này, Khương Li đã lùi dần ra tới cửa, cô mở cửa chạy ra. Khương Li đột ngột xông ra khỏi phòng lại đυ.ng phải một người khác.