Chương 27: Không Thích Màu Da Của Cô

Nội tâm phản diện của Hà San San hét lên, cô nghĩ nụ cười của Y kiến thực sự rất đẹp.

Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao các hoàng đế cổ đại lại thích mỹ nữ Tây Vực, bởi vì bây giờ cô cũng thích Y Kiến, một mỹ nữ da trắng xinh đẹp.

Y Kiến: "Xin chào, tôi tên Y Kiến, sau này chúng ta sẽ là đồng nghiệp.”

Hà San San: “Xin chào, tôi là Hà San San, tôi làm việc ở Nhan gia sớm hơn cô hai năm, nếu ở Nhan gia có điều gì không hiểu, cô có thể hỏi tôi, tôi sẽ vui vẻ giải đáp cho cô.”

Y Kiến: “ thật sao?”

Hà San San gật đầu: "Đương nhiên là thật rồi.”

Y kiến nhìn xung quanh, không thấy ai xung quanh mới nói.

"Vậy San San, cô có biết mấy ngày nay trên mạng bàn về thiên kim thật và thiên kim giả không? Có phải từ nhỏ cô ấy đã rất kỳ quặc và hay chửi bới người khác không? “

Hà San San lạnh lùng liếc nhìn Y Kiến: “Chuyện của cô ấy liên quan gì đến cô? Cô đến Nhan gia làm việc, không phải để hỏi thăm tin tức.”

Hà San San cầm bình nước trong tay tưới hết những bông hoa do phu nhân trồng, sau đó rời khỏi Y Kiến đi tìm Khương Li.

Sau khi nghe Hà San San kể lại, Khương li nói: " Y kiến vừa đến đã hỏi về Nhan Quân, nghĩ đến điều thôi đã thấy có gì đó không ổn. Chị San San, hãy đi nói với mẹ một tiếng, cô ấy vừa mới vào vẫn chưa có ký hợp đồng, nên sa thải cô ấy đi .”



Hà San San: " vâng !"

Sau khi Hà San San rời đi, Khương Li sờ vào chiếc vòng tay trên cổ tay có khắc hoa văn kỳ lạ, còn khảm chuông bạc.

Khi Nhan Quân nhìn thấy cô, liếc mắt liền nhìn ra, cô sau này sẽ chết vì kẻ thù của Nhan Quân.

Khương Li từng hỏi cha mẹ Nhan Quân có chỗ nào nhìn chướng mắt, họ đều không biết Nhan Quân có gì đắc tội với người khác.

Cha mẹ cũng từng nói, kể từ sinh nhật thứ mười tám của Nhan Quân, toàn bộ diện mạo của cô đã thay đổi.

Nếu không phải Nhan Quân vẫn còn giữ một số thói quen trong tiềm thức, cha mẹ đều cho rằng Nhan Quân đã bị một con quái vật nào đó chiếm lấy.

Nhưng với vị trí của họ, họ ít nhiều đều biết về chuyện siêu năng lực, cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra với Nhan Quân.

Nhan Quân cũng biết cha mẹ biết về sự thay đổi của cô, Nhan Quân không chủ động nói ra, nhưng cô cũng không giấu giếm năng lực của mình với gia đình.

Người nhà biết bí mật của nhau, nhưng đều không tiết lộ.

Ba người họ đều thầm tin rằng, kẻ thù của Nhan Quân có lẽ không phải là kẻ thù của cô ở kiếp này, mà là kẻ thù không đội trời chung của cô ở kiếp trước.

Dù sao Tiểu Nhan Quân lớn lên dưới sự giám sát của cha mẹ, chẳng lẽ họ không biết cô có kẻ thù?



Hà San San rất nhanh đã truyền đạt lời của Khương Li cho Khương Ninh, sau khi suy nghĩ, Khương Ninh quyết định sa thải nhân viên mới.

Đây là cách mà trước đây Y Kiến chưa bao giờ thất bại trong việc thu thập thông tin, lần đầu tiên không thu được bất kỳ thông tin nào đã bị đuổi ra ngoài.

Y Kiến kéo hành lý cô vừa chuyển đến Nhan gia hôm nay, "Dì Trần, sao dì lại đuổi con đi? Nhất định phải có lý do!”

Dì Trần cười nói: "Không có chuyện gì, chỉ là ông Nhan không thích người da trắng, vì vậy xin lỗi, cô không thể ở lại Nhan gia nữa.”

“Việc này đương nhiên là chúng tôi có lỗi, nên sẽ trả trước cho cô nửa tháng lương.”

Tuy nhiên, Y kiến đã biết tại sao mình bị sa thải,cô đã biết từ lâu từ lời nói nội tâm của dì Trần.

Đến nỗi vậy sao? Chỉ vì hỏi thăm về Nhan Quân vào ngày đầu tiên đi làm mà cô đã bị đuổi việc.

Sự việc này đã gây xôn xao trên mạng, với tư cách là một nhân viên mới mà lại bàn tán về sự việc đó, thế là cô đã bị sa thải.

Vẻ mặt Y Kiến có chút khó coi: "Là như vậy sao? Đây là phân biệt chủng tộc!”

Dì Trần vẫn cười: “Sự phân biệt chủng tộc tồn tại ở khắp mọi nơi, giống như người da trắng các cô thực ra cũng đang phân biệt đối xử với người da vàng chúng tôi, không phải sao?”

Y Kiến: “Cũng đúng, vậy thì tôi không quấy rầy nữa .”