Chương 14: Vòng Tay Tự Làm

Khi Hoắc Tước đến một cửa hàng đá ngọc thô ở kinh đô, anh nhận ra rằng Nhan Quân đang định đánh bạc bằng đá ở đây.

Hoắc Tước ban đầu muốn thuyết phục Nhan Quân, nói rằng đánh bạc bằng đá quá mạo hiểm.

Nhưng khi anh nghĩ về dị năng của đối phương, có lẽ cô ấy thậm chí không cần phải cẩn thận lựa chọn những viên đá thô.

Chỉ cần nhìn vào hòn đá, cô liền biết nó có thể cho ra màu xanh hay không.

Cuối cùng Hoắc Tước chọn cách im lặng không nói.

Sau đó quả nhiên như Hoắc Tước nghĩ, Nhan Quân tại cửa hàng đi dạo một vòng, bỏ ra năm vạn để mua một viên đá thô hình cầu có đường kính bốn mươi ly.

Nhan Quân đã dùng dị năng của mình nhìn qua, biết rằng trung tâm của viên đá thô là phỉ thúy Đế Vương Lục, lớn chừng một nắm tay của một người đàn ông trưởng thành, làm một chiếc vòng tay là quá đủ.

Nhan Quân lấy bút vẽ vài đường lên trên viên đá, rồi nhờ người thợ cắt đá theo hình vẽ của cô.

Một người đàn ông trung niên hói bên cạnh khi nhìn thấy viên phỉ thúy màu xanh trong suốt như pha lê xuất hiện liền sinh lòng ham muốn.

Phương Bác, chính là ông chú hói, hỏi Nhan Quân.

“Cô bé, nếu không cô bán cái này cho tôi, giá cả có thể thương lượng.”

“Xin lỗi, tôi định tặng mảnh ngọc này cho người khác.”

“Ah! Ồ, được rồi! Tôi sẽ không mua nó.”



Nhan Quân cầm lấy tinh thể màu xanh lá cây, sau đó nhìn về hướng Phương Bác.

“Ông chủ, ông không chỉ có một tiệm đá thô này, mà ông vẫn còn có người chuyên làm đồ trang sức bằng ngọc, có thể cho tôi mượn dụng cụ để làm đồ trang sức bằng ngọc được không?”

Phương Bác đã mở cửa hàng đá thô này ở kinh đô được vài năm.

Nhiều người biết rằng Phương Bác mở cửa hàng đá thô, nhưng chỉ có cực ít người biết rằng ông đã thuê một số người thiết kế và chế tạo đồ trang sức bằng ngọc bích cao cấp.

Phương Bác: “Cô biết tôi đang kinh doanh trang sức ngọc? Cô đã nghe nó từ ai.”

Nhan Quân: “Tôi nghe Phó Hoành Thương, Phó lão gia, nói qua, ông ấy nói ngài thu thập ngọc tốt về chế tạo.”

Tất nhiên Phó Hoành Thương không có nói như vậy với Nhan Quân, nhưng nếu Nhan Quân không nói lý do tại sao cô biết, Phương Bác sẽ không dễ dàng cho cô mượn dụng cụ.

Phương Bác sờ sờ cái đầu trơn nhẵn của hắn: “Thì ra chính chú Phó đã nói cho cô biết, tôi có thể cho cô mượn, nhưng cô phải trả tiền.”

Nhan Quân giơ viên ngọc trong tay lên: “Tôi sẽ dùng nó làm một chiếc vòng tay, phần ngọc còn lại ông hoàn toàn có thể dùng làm khuyên tai, mặt dây chuyền hay gì đó tương tự.”

Phương Bác cười toe toét: “Được, không vấn đề gì.”

Sau khi mảnh ngọc được chế tác thành vòng tay, đồ trang sức làm từ những nguyên liệu còn lại cũng có thể bán được giá tốt.

Thật là một cô gái ngu ngốc, cô không biết mình đã phải chịu một tổn thất to lớn như thế nào.



Phương Bác đưa hai người Nhan Quân và Hoắc Tước đến nơi làm đồ trang sức, sau đó theo yêu cầu của Nhan Quân mọi người rời đi, chỉ để lại một mình cô ấy.

Gần một giờ trôi qua, Nhan Quân cầm lấy chiếc vòng tay đã làm xong, đặt vào trong chiếc túi vải nhỏ mang theo bên người.

Sau đó cô lấy mảnh vật liệu lớn còn lại ở giữa và một số mảnh vụn của các góc cạnh còn sót lại rồi đi ra ngoài.

Nhan Quân đưa những thứ này cho Phương Bác: “Ông chủ, những thứ này giao cho ông, cảm ơn.”

Phương Bác kinh ngạc: “Người chuyên nghiệp cũng phải mất rất nhiều thời gian mới làm được một món trang sức. Cô lại có thể làm một chiếc vòng tay nhanh như vậy?”

Nhan Quân gật đầu.

Cô tự cắt và khắc lên bằng chính con dao của mình, với cô chỉ cần thời gian cắt đậu phụ thành khối là có thể làm được rồi.

Tất cả những gì còn lại là đánh bóng bằng máy, sau đó sẽ mất một khoảng thời gian để khảm chuông và khắc trận pháp cảm ứng lên vòng tay.

Phương Bác thầm nghĩ, cô gái này khi bước ra đã không đeo chiếc vòng tay nào, chắc là không có làm tốt, không tiện lấy ra để người khác nhìn.

Tuy nhiên, điều đó không liên quan gì đến hắn.

Hắn cân khối ngọc trong tay, có điểm hơi nặng, lần giao dịch này hắn chắc chắn kiếm được lợi nhuận.

Nhan Quân sau đó rời đi cùng Hoắc Tước, sau đó Hoắc Tước lại lần nữa lái xe chở cô về nhà.

Lần này Nhan Quân trước khi vào nhà hỏi Hoắc Tước: “Hoắc Tước, anh có muốn vào nhà ngồi uống trà một lát không?”