Chương 13: Giá Quá Cao Đành Từ Bỏ

Khi Nhan Quân về đến nhà, nhìn thấy Khương Li đang háo hức đợi ở cửa.

Khương Li: "Sao rồi? Hôm nay nhà họ Phó đặc biệt náo nhiệt sao, chị nhanh kể cho em nghe đi."

Nhan Quân muốn kể chuyện gì đã xảy ra với nhà họ Phó, nhưng lại vô tình nhìn Khương Li.

Nhan Quân nhìn thấy Khương Li mặc váy trắng, cô bị đóng đinh vào cây thánh giá bằng hai thanh sắt khổng lồ.

Cùng lúc đó, cổ tay Khương Li bị chém, máu đỏ không ngừng chảy ra.

Máu nhuộm đỏ chiếc váy trắng cô đang mặc, khi chiếc váy trắng đã hoàn toàn thấm đẫm máu, sự sống của Khương Li cũng biến mất.

Khương Li chờ hồi lâu, phát hiện Nhan Quân còn chưa lên tiếng.

Khương Li có chút không đúng nhìn Nhan Quân: "Ánh mắt của chị thế này là sao? Sao lại nhìn em như vậy?"

Nhan Quân lẩm bẩm: "Sao có thể như vậy được? Tại sao chỉ sống được hơn mười mấy ngày?"

Nhan Quân sử dụng sức mạnh của mình để nhìn thấy vài giờ trước khi Khương Li chết.

Khương Li bị người của Liên minh siêu nhiên bắt giữ, mà đối phương chỉ lợi dụng Khương Li để dụ cô lộ diện.

Nhưng đối phương không ngờ Khương Li thà chết cũng không tiết lộ tung tích của cô.

Khương Li bị Nhan Quân nhìn như vậy trong lòng có chút sợ hãi: "Chị, chị trông dáng vẻ này, như thể em sắp xảy ra chuyện gì vậy."

Nhan Quân im lặng.

Tuy rằng Khương Li đã lâu không liên lạc với Nhan Quân, nhưng cô ấy biết rất rõ về Nhan Quân.

Cô biết Nhan Quân như này là thừa nhận.



"Không phải chứ! Tương lai em sẽ gặp chuyện gì?"

“Không phải bị mất tay hay chân chứ?”

Nhan Quân lắc đầu.

"Cái này không phải? Vậy thì bị người ta moi tim phổi?"

Ai không có việc gì lại moi tim phổi người khác? Nhan Quân lắc đầu.

Khương Li suy sụp: "Không phải là cái mạng nhỏ này sắp mất chứ!"

“Chị đừng gật đầu, chị đừng gật đầu…”

Trong lúc Khương Li đang lẩm bẩm, Nhan Quân chậm rãi gật đầu.

Khương Li: ……

Lẽ nào cô đã định sẵn là chết sớm?

Khương Li bây giờ không có ý định ăn dưa, cô quay về phòng, tiếc nuối cho chính mình sắp chết yểu.

Nhan Quân ngồi trên ghế sô pha trong đại sảnh một lúc, trong khoảng thời gian đó cô suy nghĩ rất nhiều.

Kiếp trước cô có người nhà, nhưng họ có mối quan hệ thù địch, nên về cơ bản cô chỉ có một mình.

Khương Li mặc dù kiếp này không có quan hệ huyết thống với mình, nhưng thỉnh thoảng con bé mở miệng liền một tiếng chị, ngọt ngào gọi cô.

Cô không muốn một cô gái như vậy vì cô, mà còn chết trẻ.

Ngay lúc này, điện thoại rung lên.

Là tin nhắn từ ngân hàng, Ngu Tử Tuấn đã chuyển 200.000 nhân dân tệ.



Nhan Quân quay lại phòng ngủ lấy thẻ ngân hàng, gọi điện thoại yêu cầu tài xế đưa cô ra ngoài.

Nhan Quân xuống xe tại một cửa hàng trang sức, mà chiếc xe của Hoắc Tước cũng dừng ở bên cạnh.

Nhan Quân quay lại liếc nhìn Hoắc Tước đang theo dõi cô, cô biết từ lúc Hoắc Tước đưa cô đến nhà họ Nhan, vẫn luôn ở gần đó chưa rời đi.

Sau đó anh thấy cô ngồi trên xe của nhà họ Nhan rời khỏi khu biệt thự, theo dõi suốt chặng đường.

Hoắc Tước: "Nhan tiểu thư đến đây để mua đồ trang sức, không biết Nhan tiểu thư là mua đồ trang sức bằng vàng bạc hay ngọc bích?"

Nhan Quân: “Tôi muốn mua một chiếc vòng tay ngọc.”

Hai người vừa nói chuyện vừa bước vào cửa hàng trang sức, Nhan Quân đi thẳng đến quầy trang sức ngọc bích.

Nhân viên bán hàng thấy có khách tới, muốn tới giới thiệu nhưng Nhan Quân từ chối, cô không muốn nghe những lời vô nghĩa của nhân viên bán hàng.

Nhan Quân tìm thấy hai quầy, cuối cùng tìm thấy một chiếc vòng tay ngọc bích màu xanh hoàng gia.

Nhan Quân nhìn bảng giá bên cạnh, sáu trăm vạn.

Nếu là trước đây, Nhan Quân đương nhiên sẽ mua không chớp mắt.

Nhưng từ khi thức tỉnh, biết được thân phận của mình, cô đã trả lại toàn bộ tài sản đứng tên mình cho Khương Li.

Vì vậy mức giá này, tài sản cô chỉ có 20 vạn, chỉ có thể từ bỏ.

Nhan Quân: “Đắt quá, tôi chỉ có 20 vạn, không đủ tiền mua.”

Hoắc Tước: "Nếu Nhan tiểu thư thích, tôi có thể mua cho cô."

Nhan Quân lắc đầu: “Không cần, hai mươi vạn cũng không đủ mua một chiếc vòng tay ngọc xanh.”