Chương 37: Anh họ

Buổi liên hoan kéo dài đến hơn 11 giờ, mãi cho đến khi một chàng trai nói ngày mai có tiết học vào buổi sáng thì mọi người mới lần lượt đứng dậy giải tán, Giang Triều đi thanh toán hóa đơn như thường lệ.

Quan Chi Hòe mệt đến mức không cầm cự được nữa, từ tám giờ sáng đến tối học sáu tiết, buổi trưa còn phải tranh thủ thời gian đến văn phòng tư vấn giúp sắp xếp các biểu mẫu, gần như không dừng lại dù chỉ một phút.

Trong khi Giang Triều đang thanh toán, cô lén kéo Giang Đan, bỏ chạy trối chết.

Sau khi trở về ký túc xá, tắm rửa xong liền leo lên giường, cô nhận được tin nhắn Wechat của Tuân Tư Viễn.

“Xin lỗi em nhé, anh đột nhiên có việc gấp phải quay lại trường, không kịp nói cho em biết, anh vừa mới hết bận.”

Quan Chi Hòe vừa định trả lời “không sao” thì ngón tay trên màn hình chậm lại, liệu hỏi Tuân Tư Viễn có chuyện gì có đột ngột quá không, anh muốn nói thì có lẽ đã nói với mình rồi.

Sau khi suy nghĩ đủ mọi cách, Quan Chi Hòe âm thầm gõ chữ “không sao” rồi bấm gửi.

Nếu muốn nói yêu đương với anh thì không thể quá vội vàng.

Không sao, tương lai còn dài.

-

Gần đây Quan Chi Hòe không có tâm trạng nghĩ đến việc yêu, kế hoạch theo đuổi đàn anh đành phải tạm gác sang một bên, bởi vì sắp đến kỳ thi giữa kỳ.

Đúng vậy, chuyên ngành ngôn ngữ Trung của đại học F có kỳ thi giữa kỳ, hơn nữa không phải tùy tiện viết một bài luận văn mà là loại bài thi lấy điểm, sẽ tính phần trăm tổng thành tích.

Mấy cuốn sách vẫn còn đang chờ cô, lý thuyết tâm lý học, triết học Mác Lênin, thơ cổ, tác phẩm tự sự,...

Buổi sáng, vừa mở mắt ra cô đã đến thư viện chiếm chỗ với Giang Đan, buổi trưa đến căn tin ăn tạm cái gì đấy sau đó lại ngồi học đến chiều tối.

Giang Đan còn thảm hơn cả cô, học ngành kỹ thuật, Quan Chi Hòe đau đầu khi nhìn thấy tờ giấy nháp đày đặc của cô ấy.

Cô có thể dùng mắt thường để nhận ra tốc độ rụng tóc của Giang Đan đã tăng lên, tỉ lệ thuận với số lượng câu hỏi mà cô ấy làm trong những ngày qua.

Cuối cùng thì tuần thi giữa kỳ căng thẳng cũng trôi qua, Quan Chi Hòe và Gianh Đan hẹn nhau ở nhà ăn sau khi thi xong.

Hai người gặp nhau ở cửa nhà ăn, đối phương điều cảm thấy người kia như được tái sinh.

“Thế nào? Đi đâu?” Quan Chi Hòe cúi đầu, vội vàng nhận thưởng trong trò chơi, mấy ngày không đăng nhập, bỏ lỡ khá nhiều phần thưởng.

Giang Đan cũng cúi đầu nhìn tin nhắn trên điện thoại, suy nhĩ một lúc, sau đó nói: “Đến nhà tớ chơi, thế nào?”

Quan Chi Hòe ngẩng đầu lên, vẻ mặt ghét bỏ “Thượng Hải không còn thỏa mãn được cậu nữa sao? Có nhiều nơi vui chơi như vậy, vì sao phải đến nhà cậu chơi?”

Giang Đan bình tĩnh trả lời: “Swith chơi trên TV LCD 100 inch 4K siêu rõ nét, trò chơi Zelda đã được cập nhật lên phiên bản mới nhất.”

“Đi.” Quan Chi Hòe đặt điện thoại xuống, nắm lấy tay Giang Đan, chuẩn bị xuất phát.

Thật ra Quan Chi Hòe cũng không thiếu tiền, tiền gửi vào thẻ hàng tháng đủ để cô tiêu xài hoang phí. Nhưng xét về mối quan hệ với gia đình, Quan Chi Hòe buồn lo vô cớ không phải không có cơ sở, cô không chắc liệu nhà họ Quan có tiếp tục chu cấp cho cô sau khi tốt nghiệp hay không.

Cho nên hiện tại cô cố gắng chi tiêu ít nhất có thể, cô phải tiết kiệm một số tiền cho tương lai.

Vì vậy, giống như việc mua một máy chơi game như Switch giá mấy nghìn tệ, mua một phụ kiện trong game mấy trăm tệ, với cô mà nói, điều đó tuyệt đối không có khả năng.

Đương nhiên, vì để cảm ơn sự hiếu khách của Giang Đan, Quan Chi Hòe hào phóng nói mình sẽ trả tiền taxi.

Lúc xe taxi dừng lại ở ngoặt sông Hoàng Phố, Quan Chi Hòe líu lưỡi khi nhìn thấy cái tên của khu phố, nhà của Giang Đan thật sự không thể nhìn mặt mà bắt hình dong,

Ngoặt sông Hoàng Phố là một trong những khu phố đắt đỏ nhất ở Thượng Hải, nếu muốn mua, có tiền thôi thì chưa đủ mà còn phải có quyền lực.

Vào thời điểm đó, Quang Hạng Minh từng suy xét đến việc mua nhà ở đây, nhưng sau đó đã từ bỏ bởi vì giá quá cao.

“Tiểu Đan, nhà cậu có thiếu người giúp việc không?” Quan Chi Hòe đáng thương hỏi.

“Quên đi, nhà tớ không đủ tiền thuê giúp việc đâu.”

“Không thuê nổi giúp việc? Nhà cậu ở ngoặt sông Hoàng Phố, cậu đừng có nghĩ tớ là người nhà quê chưa hiểu sự đời.”

“Không phải nhà tớ, đây là nhà anh họ cho tớ ở nhờ. Không phải tớ từng nói với cậu rồi sao, nhà anh ấy kinh doanh, nhà tớ đi theo ăn ít canh thịt nhà anh ấy. Căn nhà này cũng là một trong số đó.”

Hai người nói xong thì đi tới cửa nhà Giang Đan.

Giang Đan lục túi, tìm kiếm một lúc, sau đó im lặng.

Quan Chi Hoè bắt đầu cảm thấy có gì đó không ổn: “Đừng nói với tớ là cậu quên mang...”

"Ừm...Sao lại không..."

Im lặng một lúc, Quan Chi Hòe hỏi: “Nhà cậu thật sự không có người giúp việc?” Nếu có người giúp việc thì có thể ấn chuông cửa bảo người đó mở cửa.

Giang Đang lắc đầu, nhưng đột nhiên nhớ tới cái gì đó, có chút phấn khích nói: “Nhưng nhà cạnh nhà tớ có người giúp việc!”

“Người giúp việc của nhà hàng xóm nhà cậu sẽ trèo tường để mở khoá?” Quan Chi Hòe đứng bên cạnh trào phúng, cô cảm thấy trò chơi Zelda hôm nay có dấu hiệu ngâm nước nóng.

“Này, nhà cạnh nhà tớ là nhà của anh tớ, chúng ta đến nhà anh ấy chơi cũng được, máy chơi game nhà anh ấy còn xịn hơn cả của tớ.”

“Tốt như vậy sao? Nếu anh cậu biết, liệu có không vui không?”

“Không đâu, anh tớ không thường xuyên về nhà, với cả tớ thường lẻn vào phòng anh ấy để chơi game.”

“Không đúng, từ ngữ của cậu có vẻ không đúng lắm, tại sao cậu đến phòng anh trai cậu chơi game còn phải dùng từ lén...” Quan Chi Hòe kịp thời bày tỏ sự hoang mang của mình.

Trong lúc nói, Giang Đan đã bấm chuông cửa căn biệt thự nhỏ bên cạnh.