Chương 18: Du ngoạn tam vườn

Quan Chi Hòe giống như một kẻ bại trận chạy trốn khỏi phòng của Giang Triều, cô không dám nhìn chàng trai phía sau.

Khi trở lại bãi bỏ, mọi người đã ngồi vào chỗ, bắt đầu ăn.

Quan Chi Hoè không lựa chọn nhiều, tùy ý ngồi bên cạnh Lâm Hủy, dù sao cô cũng chỉ có thể nói vài câu với Lâm Hủy, phần lớn còn lại đều là con trai, mà cô cũng chẳng quen biết ai cả.

Không lâu sau thì Giang Triều đi tới, anh ngồi vào vị trí mà Vạn Tráng giữ cho mình, cách Quan Chi Hoè ba người, vừa lúc đối diện với cô.

Thịt nướng, uống bia là không đủ cho tâm hồn tuổi trẻ bồng bột, một số sinh viên ham chơi rủ rê mọi người tham gia trò chơi trên bàn tiệc.

Cuối cùng quyết định chơi du ngoạn tam vườn.

Quy tắc trò chơi rất đơn giản, đầu tiên mọi người sẽ oẳn tù tì để phân định thắng thua, sau đó người thắng sẽ quyết định chơi theo thuận chiều kim đồng hồ hay ngược chiều kim đồng hồ.

Người thắng nói câu đầu tiên, một ngày chủ nhật, người tiếp theo thăm ba khu vườn, sau đó người thứ ba nói tùy tiện một thứ gì đó liên quan đến vườn, có thể là vườn trái cây, vườn rau, sở thú, chỉ cần phát huy trí tưởng tượng thì vườn nào cũng được.

Mọi người nhanh chóng nói ra, ai tạm dừng thì sẽ bị phạt, vòng tiếp theo sẽ bắt đầu với người bị phạt đó.

Quan Chi Hoè tham gia oẳn tù tì với tất cả mọi người, bị thua ngay từ vòng đầu tiên.

Vận may oẳn tù tì của cô luôn kém, về cơ bản thì cô không bao giờ thắng.

Người thắng cuối cùng là chàng trai thứ hai ngồi bên trái Giang Triều, người cậu ta rất to, to gấp ba lần dáng người chủ tịch Vạn Tráng.

Nghe Lâm Hủy nói thì vị trí của chàng trai trong đội là hậu vệ, đứng ở hai bên rìa, nhìn tên đoán nghĩa, là để phòng thủ khu vực.

Chuyến thăm ba khu vườn bắt đầu.

“Chủ nhật.”

“Thăm ba khu vườn.”

Tình cờ đến lượt Giang Triều nói đến thăm khu vườn nào.

Ngón trỏ của anh tùy tiện đảo quanh miệng cốc vào vòng, đôi mắt cụp xuống, không nhìn ra ẩn ý cụ thể, chỉ nghe thấy hình như rất dễ dàng, anh nói “vườn đèn giao thông” mà không cần suy nghĩ.

Mọi người ồ lên, quá đơn giản, không hề thú vị.

Ban đầu Quan Chi Hoè cũng cho là như vậy, chẳng phải gồm đèn đỏ, đèn xanh và đèn vàng thôi sao, thậm chí cô còn thở phào.

Nhưng đến lượt cô trả lời thì cô nhận ra có điều gì đó không đúng, tổng cộng chỉ có ba câu trả lời, mà giữa cô và Giang Triều có tổng cộng ba người.

Người đằng trước nói xong thì đến lượt cô, cô chỉ có thể uống rượu, không còn lựa chọn nào khác.

Quan Chi Hoè ngẩng đầu nhìn Giang Triều nghiêng đầu nói chuyện với Vạn Tráng như thể xung quanh không có ai, ánh hoàng hôn trên mặt cỏ hắt lên mặt anh, cô không biết anh làm điều đó là vô tình hay cố ý.

Nếu Giang Triều cố ý không muốn người khác đoán được tâm tư của mình thì có thể giấu giếm mọi thứ mà không bị lộ ra ngoài.

Cho nên phần lớn những lần Quan Chi Hoè cảm nhận được cảm xúc của Giang Triều là bởi vì anh muốn cho cô biết.

Nhưng hiện tại, dường như cô đã mất đi cái đặc quyền đó.

Quan Chi Hoè im lặng, cúi đầu uống hết ly rượu đầu tiên.

Cùng lúc đó, người đang nói chuyện ở phía đối diện cũng tạm dừng một giây.

Một lượt chơi mới bắt đầu, Quan Chi Hòe ngẩng đầu lên nói “chủ nhật”, Lâm Hủy tiếp tục nói “thăm ba khu vườn”, người thứ ba nói “vườn bách thú”, cái này không khó lắm.

Hổ, sư tử, khỉ đột, hươu cao cổ, lần lượt từng người nói một.

Giang Triều vừa mới nói thỏ thì người phía sau anh đột nhiên dừng lại, mọi người ồn ào bảo người đó nhanh chóng uống rượu, chàng trai chấp nhận uống hết chén rượu.

Lượt chơi mới lại bắt đầu.

“Chủ nhật.”

“Thăm ba khu vườn.”

“Vườn người yêu cũ.”

Nghe xong, Quan Chi Hoè suýt chút nữa bị sặc nước, sao đột nhiên lại thay đổi thành như vậy? Đột nhiên chuyển từ vườn trẻ em biến thành không phù hợp với trẻ em.

Cô là người trả lời đầu tiên, nhưng cô không muốn nói dối trong tình huống này.

Quan Chi Hoè thật thà nói, “Đỗ Lăng”.

Cô cúi đầu xuống, chột dạ không dám ngẩng đầu lên, cho nên cô bỏ lỡ khoảnh khắc vừa nói ra đáp án, chàng trai ngồi đối diện nheo mắt lại, giống như một con báo ngửi được mùi nguy hiểm.

Trong khoảng thời gian nghỉ hè từ lớp 12 lên đại học, cô có hai mối tình ngắn ngủn, nhưng đều là hẹn hò qua mạng, quen nhau qua trò chơi, đương nhiên chủ yếu là để thăng hạng.

Nhưng thật sự là ban trai bạn gái, tương tự như CP.

Trò chơi tiếp tục diễn ra, khi người trả lời tiếp theo là Giang Triều, trái tim Quan Chi Hoè bất giác đập lỡ một nhịp.

Cô có hơi mơ hồ, phấn khích và kí©h thí©ɧ, cũng không biết mình muốn nghe câu trả lời như thế nào từ miệng của Giang Triều, liệu đáp án có phải là cô hay không.

Nhưng ngoài dự đoán, Giang Triều không nói gì, anh chỉ khẽ liếc nhìn Quan Chi Hoè, sau đó vươn tay rót một chén rượu.

Hành động này của anh khiến Quan Chi Hoè sửng sốt, ý của anh là anh không có người yêu cũ?

Cảm thấy không thể nói việc cô là bạn gái cũ, hay là còn có người khác?

Điều đó thậm chí còn tồi tệ hơn cả việc không có người yêu cũ, quan hệ hai năm của bọn họ chỉ là bạn giường???

Suy đoán này khiến tâm trạng của Quan Chi Hoè lập tức rơi từ trên cao xuống lưng trừng núi, hơn nữa, không chỉ tâm trạng mà cả vận may của cô cũng xuống dốc theo.

Mấy vòng tiếp theo, cô luôn phải dừng lại, nhất là khi đến lượt Giang Triều nói khu vườn nào, dường như anh luôn tìm được khu vườn chỉ có ba đáp án, khiến cô phải uống rượu.

Điều kỳ lạ nhất chính là Giang Triều hỏi về card màn hình máy tính, ba người ngồi trước Quan Chi Hoè đều là con trai cho nên trả lời rất dễ dàng.

Xuyên suốt trò chơi, Quan Chi Hoè là người uống rượu nhiều nhất.

Giang Triều đúng là chó, đây là suy nghĩ cuối cùng của Quan Chi Hoè trước khi cô bất tỉnh nhân sự.

Khi Quan Chi Hoè uống một chén rượu cuối cùng, cuối cùng Giang Triệu cũng dừng lại.

Anh ra hiệu giờ đã quá muộn, sau đó mặt không đổi sắc, đi đến chỗ Quan Chi Hoè đang nằm dựa vào bàn, bế cô lên, đi vào phòng.