Chương 9

Có hơi thất thố một chút nhưng không sao hết ~~

Bình tĩnh! Bình tĩnh!

“Chủ tịch, ngài có điều gì dặn dò sao?”

Không phải là vì cậu đang ngồi chơi điện thoại đúng không, nếu hỏi như vậy thì cậu có thể nói là cậu đang liên lạc với khách hàng hoặc yêu cầu dữ liệu từ một bộ phận nào đó.

Chính là như vậy! Dù sao cũng không thể nói là đang lười biếng được.

Đối phương nhanh chóng rời ánh mắt đi: “Không có gì?”

Giang Vân Thư còn đang từ từ ngồi xuống thì nghe thấy tiếng nói của người đàn ông đối diện: “Đi ăn cơm trước.”

Ăn cơm??

Giang Vân Thư liếc nhìn chiếc đồng hồ sang trọng với trị giá lên đến bảy chữ số đang treo ở trên tường, liệu có phải cậu đã xuyên không rồi sao? Hay là do điện thoại của ông chủ có vấn đề?

Bây giờ mới có mười giờ năm mươi mà ông chủ của cậu đã muốn đi ăn cơm trưa??

Giang Vân Thư chớp chớp mắt, không rõ hành động này là đang đưa ra lời cảnh báo anh không nên ăn gian giờ làm việc? Hay đang mỉa mai anh cả ngày ăn không ngồi rồi thích đi là đi?

“Sao vậy?”

Chắc vì thấy cậu vẫn đứng im như tượng mà không hề nhúc nhích, người đàn ông trước mặt đã cầm lấy áo khoác và chuẩn bị ra ngoài.

“Không phải…” Xem ra là anh nghiêm túc chuẩn bị đi ăn, Giang Vân Thư gấp gáp dò hỏi: “Vậy thì… tôi gọi đồ mang về đây cho cho ngài nhé?”

“Hôm nay tôi sẽ ăn ở căng tin với cậu.”

Giang Vân Thư: !!!

Cậu cảm thấy càng ngày mình càng không thể hiểu được suy nghĩ của ông chủ nữa rồi, tại sao đột nhiên lại muốn ăn trưa ở căng tin công ty? Lại còn là cùng nhau ăn trưa mới chịu, như thế này chẳng phải là muốn lấy mạng chó của cậu sao?!

Cậu cẩn thận suy nghĩ thật kỹ về tất cả những gì mình đã nói và đã làm từ lúc đến công ty ngày hôm nay, hình như không hề có làm sai gì cả…

Giang Vân Thư nhìn người đàn ông đang đi phía trước, đây chính là ông chủ của cậu, người có một cơ ngơi mà ai cũng hằng mong ước, dáng người đẹp, bờ vai vừa thẳng vừa rộng, ngay cả mái tóc cũng được vuốt gọn gàng và tỉ mỉ, có vẻ như anh không phải là kiểu cố tình đùa giỡn hay trêu chọc người khác.

Đúng là gần vua như ở gần với hổ…

Hai người cùng nhau đi xuống căng tin mà ai cũng đều mang trong mình tâm tư riêng, Lãnh Trạc ở phía trước gọi một bát canh, thịt lợn chiên xù và còn thêm cả rau cải xanh.

Chỉ là… sau khi chọn món xong, Giang Vân Thư đi theo phía sau cũng bưng khay thức ăn của mình đi tới thì nhìn thấy anh cùng dì phụ bếp đang đứng bốn mắt nhìn nhau.

Một bên là ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ, còn một bên là ánh nhìn chăm chú, dò xét kỹ lưỡng.

Giang Vân Thư như nghĩ đến điều gì đó và cố gắng hết sức để kìm nén không cho bên khoé miệng nhếch cao lên. Có điều ông chủ hiếm khi rơi vào tình trạng bối rối như thế này, nên bước chân cậu còn cố ý chậm lại một chút.

“Vị tiên sinh này, thẻ nhân viên của ngài đâu?”

Lãnh Trạc: “Tôi không có.”

Chủ tịch thì lấy đâu ra thẻ nhân viên.

Ánh mắt của dì phụ bếp lại càng trở nên khó hiểu, dì lịch sự hỏi: “Ngài là khách hàng à? Hay là thực tập sinh mới? Nếu là đối tác khách hàng thì có thể liên hệ với người phụ trách hoặc cần tôi gọi điện thoại đến bộ phận nào? Thực tập sinh thì nhờ người hướng dẫn quẹt thẻ giúp.”

Lãnh Trạc: “Đều không phải.”

Dì phụ bếp: …

Ha ha ha! Nếu không phải vì sự bất tiện lúc này, thì Giang Vân Thư chỉ muốn vỗ tay tán thưởng cho cái khoảnh khắc hiếm hoi này.

Nhất là khi anh nhìn thấy dì phụ bếp đứng đối diện đang cầm điện thoại lên và sẵn sàng gọi bảo vệ bất cứ lúc nào.

Cậu thật sự chỉ muốn lấy điện thoại ra và ghi lại khoảnh khắc này!

Đương nhiên là cậu vẫn còn có chút tỉnh táo nên không đến mức đứng xem vui quên mình.

“Đây, đây ạ! Xin lỗi dì, để cháu quẹt cho ngài ấy!”

Sau khi nghe thấy tiếng “bíp" xác nhận từ máy, lúc này dì phụ bếp mới bỏ điện thoại xuống và nói: “Là tiểu Giang à, vậy là được rồi, dì còn tưởng…”

Dì vừa nói vừa nhìn về phía Lãnh Trạc, nhưng khi bắt gặp ánh mắt lạnh lùng cùng đôi lông mày sắc bén kia thì lời muốn nói lại nuốt trở về.

Lại quay sang Giang Vân Thư, khuôn mặt của dì lập tức trở nên tươi cười, hoàn toàn khác với biểu cảm căng thẳng xen lẫn dò xét vừa rồi.

“Hôm nay dì lại lấy thêm cơm cho nhé?”

“Vâng tốt quá ạ! Cháu cảm ơn dì nhiều~”

“Nhìn cái miệng nhỏ dẻo quẹo ngọt xớt này!” Khoé mắt dì hằn sâu cùng với nụ cười thêm phần rạng rỡ.

Dì lấy ra hai bát cơm, một bát nhiều hơn bát kia một nửa rồi đặt trên khay đựng cơm.

Dì ân cần nói: “Tiểu Giang ăn nhiều một chút, nhìn cháu ốm đến nỗi chỉ còn da bọc xương rồi kìa.”

Giang Vân Thư mỉm cười nói vâng, sau đó cậu cùng với ông chủ lạnh lùng của mình tìm chỗ ngồi xuống.

Lúc này còn đang là giờ làm việc nên căng tin vẫn chưa có ai.

Lãnh Trạc nhìn xung quanh một chút, sau đó ánh mắt dán chặt vào hai bát cơm.

Giang Vân Thư ngừng cười, có chút xấu hổ nói: “Dì phụ bếp rất tốt, tại bình thường chưa gặp từng gặp anh.”

Thấy anh nhìn chằm chằm vào phần cơm của cậu, trong lòng Giang Vân Thư cảm thấy quả thật là có chút khác biệt lớn, cậu nhanh tay nhanh mắt xúc một thìa cơm trong bát cơm được dì đắp cao như “núi" cho cậu.

“Anh ăn nhiều một chút.”

Giang Vân Thư thầm nghĩ mình đã mua cơm cho anh rồi, nên chuyện này coi như xong…

Lãnh Trạc nhìn người đối diện, quả thực là khá gầy, cao khoảng 1m8, để lộ ra phần cổ tay vừa nhỏ vừa trắng đến mức có thể nắm gọn trong lòng bàn tay anh.

Thường ngày Lãnh Trạc không có thời gian chú ý đến nhân viên của mình trông như thế nào, hôm nay anh xuống căng tin ăn là bởi muốn giải quyết bữa trưa càng sớm càng tốt để còn đi gặp đối tác.

Lúc này anh có chút để ý hơn với người đối diện sau khi nghe người khác nói, anh chăm chú nhìn Giang Vân Thư đang ngồi ăn, người này đúng thật là có làn da trắng đến khó tin, ngón tay thon dài, móng tay cắt sát sạch sẽ cùng đầu ngón tay hơi hồng nhạt khi cầm đũa.

Biểu cảm trên khuôn mặt cũng vô cùng chăm chú và nghiêm túc như thể đang thưởng thức sơn hào hải vị.

Không biết có phải do ăn phải ớt hay không mà đôi môi dần đỏ bừng lên, còn có chút sưng nhẹ.

… Lãnh Trạc chợt hoàn hồn lại trên mặt như xuất hiện một vết nứt, anh cầm đũa cúi đầu ăn cơm, che giấu đi sự thất thần vừa rồi.

Lãnh Trạc cũng hơi có cảm giác như cậu đang bị anh đối xử khắc nghiệt vậy, để loại bỏ cái suy nghĩ này ra khỏi đầu, Lãnh Trạc nghĩ ngợi một chút nhưng vẫn chẳng biết phải nói gì.

“E hèm! Trợ lý Giang… Giang… Vân Thư?”

“Vâng.”

Giang Vân Thư ngẩng đầu khó hiểu, trong miệng vẫn đang cắn một cọng rau cải xanh.

Lãng Trạc liếc nhìn qua cọng rau xanh kia, tay cầm cốc lên nhấp một ngụm, không hiểu sao lại cảm thấy nóng nóng?

“Hừm, ngày mai cậu làm đơn xin tăng lương trên hệ thống điều hành nhân sự của công ty đi, tôi sẽ phê duyệt.”

“Dạ??”

Lãnh Trạc nói xong liền cúi đầu tiếp tục ăn cơm, để lại Giang Vân Thư với khuôn mặt ngơ ngác đến ngỡ ngàng, miệng vẫn ngậm cọng rau xanh mà không hiểu gì, rồi lại cắn dần dần vào trong miệng giống như thỏ con.

Sau khi đến căng tin liền được tăng lương à? Tại sao vậy?

Giang Vân Thư đưa mắt nhìn xung quanh.

Tạm thời đừng quan tâm đến lý do tại sao… Sớm biết xuống căn tin ăn cơm như thế này sẽ được tăng lương thì trước đây cậu đã không gọi đồ ăn ngoài cho anh rồi, nếu mà đưa anh đến đây thêm mấy lần nữa, có khi cậu đã có thể mua vài căn nhà rồi.

Cậu cố gắng kìm nén sự đắc ý trong lòng, cậu không thể không sung sướиɠ khi nghĩ tới chuyện mình sắp được tăng lương.

Bởi vì hết sức vui mừng nên cậu ăn quá nhanh, giờ đành ngồi im ở phía đối diện chờ Lãnh Trạc ăn xong.

Trước đây hẳn là cậu sẽ không mấy vui vẻ khi phải ngồi chờ đợi như thế này, nhưng bây giờ ông chủ mới tăng lương cho cậu nên cậu chẳng so đo nữa.

Cậu lấy điện thoại ra và chuyển sang tài khoản phụ thì thấy bài đăng trong vòng bạn bè đã có lượt thích và bình luận.

[Dora: Diêm Vương của cậu không ngủ trưa hả?]

[Quyển Vân: Đúng vậy, tôi nghi ngờ anh ấy đã sang đất nước bên cạnh để bồi dưỡng một khoá loại bỏ giấc ngủ trưa!]

[Trúc Quang Thần Hoạ: Thương thế ~ Tôi sẽ ngủ thay cậu!]

[Quyển Vân: Nhe răng trợn mắt.jpg]

Cậu liếc nhìn người đàn ông đối diện vẫn đang cúi đầu ăn cơm, nhưng cậu vẫn lùi về sau một chút tránh để lại dấu vết, đồng thời đăng thêm một tin khác lên khoảnh khắc trên vòng bạn bè.

Tin vừa mới đăng lên, Dora đã bình luận ngay.

[Dora: Cậu xui quá vậy!!]

[Dora: Tự nhiên lại lấy tiền lương của mình để bao trưa cho người đàn ông đó!]

Giang Vân Thư phản bác lại.

[Quyển Vân: Nhưng mà! Cậu đoán được không, Diêm Vương đã hoá thành Thần Tài và ngài ấy nói rằng sẽ tăng lương cho tôi hahahaha.]

Cậu vừa đăng bình luận thì lại không thấy ai trả lời nữa, có vẻ như cậu đã trả lời nhầm thành tự bình luận cho mình.

Nhưng cậu cũng chẳng hề bận tâm đến nữa vì giờ điều đó không phải vấn đề gì quan trọng. Tất cả các tài khoản WeChat của họ có thể đọc được bình luận của nhau và tài khoản phụ này của cậu chỉ có những người mà cậu muốn cho vào.

Lãnh Trạc ăn được một nửa, cảm thấy hương vị bình thường không mấy đặc sắc nên ngẩng đầu muốn gọi người đi.

Ngay lúc nhìn lên anh liền bắt gặp đôi mắt sáng ngời đang nhìn chăm chú vào điện thoại cùng ngón tay gõ trên màn hình không ngừng nghỉ, khác hẳn với một trợ lý Giang vốn có vẻ mặt bình tĩnh và nghiêm túc như mọi khi.

Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt cậu, Lãnh Trạc hơi nheo mắt lại rồi như nghĩ đến điều gì đó mà ngay lập tức lấy điện thoại ra và đăng nhập vào tài khoản WeChat của mình.

Đúng như dự đoán, trong vòng tròn bạn bè của anh vừa được cập nhật cách đây vài phút.



Tác giả có lời:

Lãnh Trạc: Em ấy đang nói tôi sao? Quên chặn tôi à?

Giang Vân Thư: Anh ấy đang cảnh cáo tôi sao? Đùa với tôi à?