Chương 11

Bước vào Vạn Hồng Hiên, hai người liền gặp được Tần tổng của Thuận Long đang đứng ở cửa.

Bên kia ông Tần đã đến trước nửa tiếng đồng hồ, vốn định gọi đồ ăn trước, nhưng lúc này lại nhìn thấy Lãnh Trạc đến đến nên cũng đi lên.

“Lãnh tổng đến sớm vậy sao?”

Lãnh Trạc không mặn không nhạt cùng bắt tay đối phương: “Xử lý việc càng sớm càng tốt để có thể quay về nghỉ trưa.”

Lời này vừa nói ra, không chỉ có một mình ông Tần sửng sốt, mà ngay cả Giang Vân Thư đi theo cũng bất ngờ vô cùng.

Ngủ? Ngủ làm gì? Sao lại ngủ?

Ông chủ nhà cậu mới học được cách nói đùa sao? Cậu làm ở công ty đã ba năm nay mà chưa từng thấy ông chủ ngủ trưa bao giờ?

Tuy nhiên lúc này trước mặt cậu đang có ông chủ và đối tác, nụ cười trên mặt cậu vẫn không hề thay đổi như thể lời ông chủ vừa nói là điều rất bình thường.

Ông Tần nhìn Lãnh Trạc rồi lại nhìn Giang Vân Thư ở phía sau, trên mặt hiện lên sự khó hiểu, có chút không thể tin nổi và nói: “Lãng tổng… cậu sinh hoạt thật có nền nếp và lành mạnh!”

Lãnh Trạc mỉm cười và không nói gì, nghiêng người cùng ông Tần đi vào trong.

Giang Vân Thư nhìn bóng lưng của người đằng trước, khoẻ mạnh hay không thì không biết, nhưng nền nếp thì thật sự là có, chính là làm việc tăng ca đến mười hai giờ đêm đều đặn mỗi ngày.

Ông Tần gọi món, sau đó nói vài câu lịch sự trước khi bắt đầu vào chính sự.

Tuy Vạn Hồng Hiên là nơi ăn uống, thế nhưng mục đích đến đây của họ không phải là để ăn, cũng giống như bây giờ, rượu đã được mang lên nhưng đành phải để sang một góc.

Trợ lý của ông Tần rót cho mỗi người một ly, chờ Tần tổng có lời mở đầu xong và bắt đầu nâng chén.

Giang Vân Thư đứng lên và thay rượu bằng trà: “Thực sự xin lỗi Tần tổng, như ngài đã biết thì tôi không thể uống rượu được, hôm nay chỉ có thể lấy trà thay rượu để kính ngài.”

Lãnh Trạc cũng biết chuyện năm đó cậu được đưa đi cấp cứu trong bữa tiệc công ty.

Bên ngoài có người biết, có người không biết, nhưng cậu cũng không sợ bị cấp trên trách tội.

Ông Tần chạm chén với cậu, giả bộ ngượng ngùng nói: “Tôi biết rồi, tôi có nghe qua một chút về trợ lý Giang, đây là trợ lý mới của tôi, cậu đừng để ý.”

Trợ lý bên kia thấy vậy cũng vội vàng xin lỗi.

Trợ lý Giang hào phóng chấp nhận, dù sao thì họ cũng chỉ quan tâm đến sắc mặt của Lãnh Trạc.

Giang Vân Thư có bộ kỹ năng riêng khi giao tiếp với đối tác khách hàng, mang trong người sự thoải mái nhẹ nhàng, chỉ nói ba phần, biết co biết duỗi.

Lãnh Trạc ngồi một bên chăm chú nhìn cậu bằng ánh mặt lạnh lùng, sau đó lại nghĩ tới vòng bạn bè mà anh đã nhìn thấy trên WeChat.

Đến lúc này anh vẫn thật sự không thể tin được rằng người trợ lý hoàn hảo của mình lại hay phàn nàn về anh như vậy.

Sau khi bắt đầu ăn được một chút, lời nói dần dần vào vấn đề chính, ông Tần không dễ dàng lấy được lợi ích từ Lãnh Trạc, Giang Vân Thư một bên lắng tai nghe, trong đầu thì lại nghĩ đến những tin đồn trong công ty.

Thời gian đầu, khi Lãnh Trạc mới tiếp quản công ty, ngành bất động sản đang trên bờ vực suy thoái và công ty lâm vào cảnh khó khăn chồng chất khó khăn, chính anh đã thực hiện những cuộc cải cách quyết đoán và mạnh mẽ, dùng đất đai để phát triển khoa học công nghệ, thậm chí còn dùng toàn bộ cổ phần của mình để đi thế chấp.

Trên bàn đàm phán, mọi người đều thấy anh còn rất trẻ, thế hệ đi trước thì cho rằng anh vô ơn mà muốn kìm hãm sự phát triển, làm khó dễ để khiến anh nhụt chí và dễ dàng bỏ cuộc, nhưng thực ra anh chỉ đang chèn ép và đánh bại từng người một bằng một bàn ăn ngon, khiến cho họ phải hoàn toàn tâm phục khẩu phục.

Có thể nói toàn bộ tập đoàn công nghệ Thái Xương được như ngày hôm nay đều là do một tay Lãnh Trạc cứu nguy, là trên bàn tiệc uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, cũng chính là một mình anh gánh vác tất cả.

Để rồi cho tới hiện tại, dù cho bây giờ anh vẫn còn trẻ nhưng không ai còn dám coi thường anh nữa.

Cuộc đàm phán trên bàn vẫn tiếp tục, mỗi lần trước khi Lãnh Trạc đưa tay ra, Giang Vân Thư đều đã hiểu ý mà đưa cho anh báo cáo và dữ liệu hàng năm của Thuận Long.

“Trợ lý Giang, cậu thử nói xem.”

Giang Vân Thư đặt một bản sao thông tin dữ liệu của Thuận Long trước mặt Tần tổng, như bù cho trợ lý bên đối phương đã không chuẩn bị tư liệu trước khi đến buổi đàm phán, lúc này mới mở lời.

“Năm ngoái, hàng hoá của Thuận Long chiếm 38% sản lượng nhà máy, cao nhất trong bốn nền tảng thương mại điện tử chính thống hiện nay. Đương nhiên ở lĩnh vực thiết bị điện Thuận Long cũng làm không tồi. Thế nhưng tỷ lệ hoàn trả cũng như mức độ không hài lòng so ra là tương đối cao. Thái Xương cũng có các cửa hàng vận hành trực tiếp trên nền tảng của Thuận Long và tỷ lệ hoàn trả thấp hơn 2,8% so với các cửa hàng tự vận hành của Thuận Long. Điều mà người tiêu dùng quan tâm hơn cả là các chương trình hậu mãi của doanh nghiệp, cũng như những vấn đề được một số người trong các cửa hàng đại lý bán lẻ phản ánh về việc nhận hàng cũ bị trả lại.”

Giang Vân Thư đặt thông tin trong tay xuống, nhìn về phía ông Tần: “Công ty chúng tôi sản xuất sản phẩm, công ty của ông bán sản phẩm của chúng tôi, cung cầu hỗ trợ lẫn nhau. Hai bên giữ thái độ hợp tác công bằng và hữu nghị với hy vọng giải quyết được các vấn đề tồn đọng thông qua buổi đàm phán này.”

Nói xong cậu nhìn Lãnh Trạc.

Lãnh Trạc tiếp lời: “Hàng hoá và phí đại lý của Thái Xương có thể thương lượng, không biết bên phía Tần tổng có thể cho tôi câu trả lời thỏa đáng cho vấn đề này không.”

Theo ánh mắt của Giang Vân Thư vô tình lướt thấy bờ môi mím chặt cùng đôi mắt sắc bén của Lãnh Trạc, những người ngồi trên bàn đàm phán thường có vẻ nghiêm túc hơn bình thường một chút, giữ vững vị thế chờ đợi thời cơ, toả sáng ánh hào quang.

Như sư tử đã ủ mưu rình rập từ lâu, chỉ chờ con mồi nhảy vào bẫy.

Quả nhiên khi nghe thấy anh nói như vậy, tay cầm bản thông tin của ông Tần run lên, miếng thịt này của Thái Xương quá ngon, muốn kiếm được lời thì phải từ bỏ một thứ gì đó.

So với bên Tần tổng của Thuận Long có hơi hoảng loạn, thì hai người bên đây rõ ràng vừa có trật tự vừa phối hợp ăn ý hơn nhiều.

Cuối cùng, hai bên đã có điểm nhượng bộ và hợp đồng đã được hoàn tất, phần còn lại là việc của các bộ phận liên quan của hai bên.

Chai rượu vang Cheval Blanc đã cạn, ông Tần lấy cớ ăn mừng để gọi thêm một chai sâm panh, lôi kéo Lãnh Trạc uống hết ly này đến ly khác.

Giang Vân Thư ngồi ở bên cạnh và tất nhiên là không chạm rượu vào dù chỉ là một giọt, mấy người còn lại đều uống rượu, mà rượu ở bên này cũng toàn chảy vào bụng Lãnh Trạc.

Bỗng nhiên nhớ ra mình đã ăn trưa từ sớm, cái gì mà đi sớm rồi về công ty sớm để ngủ trưa, tất cả đều là dối trá, đây rõ ràng là đã học được bí kíp nên lót dạ trước khi uống rượu.

Hơn nữa, ngày càng già đi nên phải biết bảo vệ bản thân, chăm sóc sức khỏe thật tốt, đừng để đến lúc kiếm được đủ tiền rồi mà lại chẳng còn mạng để hưởng!

Cậu ở bên này thầm chửi rủa trong lòng, không để ý Lãnh Trạc ở bên cạnh đã nghiêng sang nhìn cậu rồi nhìn đồng hồ trên tay.

“Vậy hôm nay chúng ta dừng ở đây, hẹn gặp lại vào một ngày không xa.”

Lãnh Trạc vừa nói, Giang Vân Thư nhanh chóng ngừng suy nghĩ của mình lại và nhìn sang, trông giống như một trợ lý hoàn hảo.

Ông Tần: “Ngài còn chưa ăn đâu.”

Lãnh Trạc khẽ lắc đầu, nửa thật nửa giả quay lại: “Để bữa cơm lần sau đi, không thể trì hoãn thời gian nghỉ trưa của nhân viên.”

Khi đến cửa, mọi người chỉ cho rằng là anh đang nói đùa, lúc này ông Tần thật sự không hiểu anh nói thật hay là già, đưa mắt nhìn về phía Giang Vân Thư.

Ngoài cậu ra, trên bàn này còn nhân viên nào của Thái Xương không?

Giờ phút này, trong lòng Giang Vân Thư tràn ngập cảm xúc dâng trào: … Mẹ kiếp! Chẳng lẽ chuyện này cũng liên quan đến cậu sao?

Ông chủ đang làm gì vậy? Tự mình muốn kết thúc bữa ăn lại đổ thừa cho cậu? Từ khi cậu được lên làm trợ lý đến nay chưa bao giờ chợp mắt ngủ trưa, chỉ có khi nào anh đi ra ngoài thì cậu mới gục mặt trên bàn nghỉ ngơi một chút.

Giang Vân Thư cảm thấy như bị đâm một nhát vào tim mà không rõ lý do, cậu lấy hết dũng khí đáp trả lại ánh mắt đánh giá của ông Tần, nụ cười treo bên khoé miệng cậu gần như không thể giữ lại được.

Cẩu tặc!



Tác giả có lời:

Thư Thư: Ôi! Ông chủ của ai mà tồi thế nhỉ?