Chương 44: Thay gả

Chuyện thay gả, Trần thị không nói cho hai nhi tử đã lớn của mình, bà ta biết hai người nhi tử này đối xử rất tốt với Minh Nhiêu, sợ bọn họ ở trong chuyện này hướng về Minh Nhiêu.

Minh Nhiêu thấy Trần thị tăng thêm người trông coi mình thì biết, nàng vui mừng khi thấy tình hình như vậy, hơn nữa còn mong mỏi ngày đó đến nhanh một chút.

Đoán chừng ông trời có linh, ngày ngày nàng ở nhà ăn cỏ ăn trấu, đã rất lâu không được đến Túy Hương các cải thiện cơm nước, nội tâm ủy khuất sắp đến đỉnh điểm, đột nhiên phía biên giới Tây Bắc có chuyện bất ngờ.

Chiến sự cấp báo, ở Tây Bắc không thể không có chủ soái trấn giữ không một khoảng thời gian dài.

Cuối tháng bảy, An Bắc Hầu vào cung, gặp Thánh thượng, thỉnh cầu có thể trước thời hạn diễn ra hôn lễ, sau khi hắn thành hôn sớm thì quay về Tây Bắc trấn thủ.

Ngu Nghiên mong muốn hôn lễ diễn ra sớm hơn so với thời hạn, phủ Tín Quốc Công lại im lặng lần nữa.

Minh Vân kinh ngạc kêu lên: “Nói trước? Đến ngày kia?”

Sắc mặt Trần thị khó coi, siết chặt khăn tay: “Đầu ngày mười tháng tám.”

Lúc này Minh Vân cũng không nói ra lời.

Trong đầu nàng ta chỉ còn lại hai chữ — Vô lý.

Vốn là ngày thành hôn diễn ra vào tháng tám sang năm, lần này lại sớm hơn một năm!

“Tại sao?”

Trần thị lắc đầu: “Tin tức từ trong cung chỉ nói trước thời hạn, không biết nguyên nhân, còn nói thành hôn vội vàng, có thể đơn giản mà làm, bảo chúng ta thứ lỗi.”

Tín Quốc Công từ sau tấm bình phong lộ đầu ra: “Đó không phải là muốn ủy khuất…” Nữ nhi ta.

Hai mẫu tử bọn họ đồng loạt nhìn tới.

Tín Quốc Công nghẹn lại một cái rồi rụt đầu về.

Minh Vân hừ một tiếng, quay đầu nói với Trần thị: “A mẫu, Minh Nhiêu còn cái gì mà không biết chứ.”

Trần thị không nói gì.

“Thật ra thì nàng cũng không cần biết.” Minh Nhiêu thưởng thức bàn tay vừa mới sơn: “Đến lúc đó uống một ly thuốc mê xuống bụng, thay cho nàng giá y rồi nhét vào hỷ kiệu, nói nàng trước thời hạn sợ rằng sẽ gây náo loạn.”

Trần thị xoa nhẹ tràng hạt trên cổ tay.

Vân Vân nói có lý, chuyện thay gả đã là chuyện đóng đinh, lại không thể cữu vãn, làm như thế thì càng triệt để hơn.

Sau mấy ngày, Trần thị lại thần thần bí bí bận rộn.

Đầu ngày chín tháng tám, Minh Trác Tích từ ngoài trở về, đúng lúc nhìn thấy rất nhiều người mang theo một rương đồ ra ra vào vào.

Hắn nhíu màu, thầm nghĩ mẫu thân đối xử với Minh Vân thật tốt, cái này còn có một năm mà đã chuẩn bị sớm như thế.

Cũng không biết tâm tình mẫu thân có được tốt hay không, nếu là tốt thì hắn có thể nói chuyện đó, nếu không tốt thì… thì chờ một chút.

Minh Trác Tích ôm son phấn mình mới mua về ở trong ngực, bước chân nhanh nhẹn đi vào sân chính.

“Mẫu thân! Mau đến xem con mang theo thứ tốt gì về.”

Thanh niên tuấn tú cười vang nói.

Trần thị vừa thấy nhi tử mình mở cửa thì bỏ sách trong tay xuống, cầm khăn lau mồ hôi cho hắn, giọng nói ôn nhu: “Hoảng hốt vội vàng làm cái gì, đều dính mồ hôi.”

Minh Trác Tích cười mặc kệ động tác của mẫu thân: “Mẫu thân đang bận rộn gì sao?”

Nụ cười Trần thị hơi cứng, quay đầu đi, tránh ánh mắt của Minh Trác Tích: “Bên trong nhà có chút chuyện thôi, đều là chuyện vặt vãnh.”

Minh Trác Tích a một tiếng, đem đồ lặt vặt cho Trần thị đặt trên bàn: “Mẫu thân nhanh nhìn xem có thích hay không? Nhi tử đã chọn rất lâu đó. Nghe chưởng quầy nói đây là hàng mới hai ngày nay, đến trễ thì sẽ không còn.”

Minh Trác Tích rõ ràng, mẫu thân hắn rất thích trang điểm cho nên cũng sẽ vừa ý. Chỉ cần bà ta thích, thừa dịp hắn nói cho bà ta biết mình sắp quay về Tây Bắc, nhìn những thứ này, mẫu thân cũng sẽ không đến mức tức giận mà khổ sở.

Minh Trác Tích đang đợi bà ta nở nụ cười trên mặt, nhưng ngoài ý muốn, Trần thị không nhìn chút nào.

“Để đó đi, mẫu thân còn bận.” Trần thị nhàn nhạt nói.

Minh Trác Tích hơi kinh ngạc, hắn rũ mắt xuống, tỉnh bơ nhìn lướt qua mặt sách trước mắt.

Dường như cũng không phải là sổ sách, ngược lại như… sính lễ.

Hắn trầm mặc một lát, cười nói: “Vậy mẫu thân làm việc trước đi, con đi thay y phục trước.”

Bàn tay ấn xuống cái bọc một cái, ánh mắt như có như không quét qua đồ vật ở trong tay Trần thị.

Trần thị bận rộn chuyện của mình nên khoát tay một cái.

Minh Trác Tích thả chậm bước chân đi ra ngoài, đi ra cửa thì cố định thân mình rồi quay đầu nhìn lại.

Minh Vân đang nở một nụ cười rực rỡ, từ bên kia đi vào phòng Trần thị.

“A mẫu! Con bắt được rồi!”

Cửa phòng khép lại, sắc mặt Minh Trác Tích dần dần ngưng trọng.

Mặt mũi hắn lạnh nhạt, đứng tại chỗ.

Suy tư trong chốc lát, sau đó hung hăng cau mày rồi sãi bước chân đi đến sân Minh Nhiêu.



Thời gian dùng cơm chiều đã qua, bầu không khí trong phòng Minh Nhiêu hơi ngưng trệ một chút, huynh muội hai người ngồi đối diện nhau.

Minh Nhiêu bình tĩnh uống trà, mà thanh niên luôn vui vẻ bỗng nhiên đứng lên, trên mặt tràn đầy phiền não và tức giận, đi đi lại lại trong phòng.

“Cho nên bọn họ đúng như sự dự đoán của ta, muốn muội…”

Minh Nhiêu nhẹ nhàng uống ngụm trà: “Ừ.”

Nội tâm Minh Trác Tích không có chỗ phát tiết, hắn nhấc chân đạp một cái ghế.

“Các muội đều là muội muội của ta, ta vẫn thương yêu như thế, nhưng mà A Nhiêu, giữa ta và muội từ khi lớn lên đã có rất nhiều tình nghĩa, ta quả thật không có cách nào nhìn muội bị người ta khi dễ như thế.”

“Ta đi tìm muội ấy đi!”

Minh Trác Tích đang phiền lòng thì đột nhiên cửa phòng bị đẩy ra.

“Ai?!”

Tỳ nữ tới đưa canh hoảng sợ: “Nhị công tử, phu nhân bảo nô tỳ đưa canh sâm tới.”

“Canh sâm? Cho A Nhiêu?” Minh Trác Tích mặt lạnh chất vấn.

Mẫu thân có đồ tốt mà muons cho Minh Nhiêu sao.

Tỳ nữ cho rằng hai người đang gây gỗ cho nên nhị công tử mới tức giận như thế, nàng ta không dám trả lời, buông đồ xuống rồi lui sang một bên.

“Ngươi còn ở đây làm gì?”

“Cô nương uống xong nô tỳ còn phải mang xuống…”

“Không thấy ta và muội muội có lời muốn nói hay sao? Đi ra ngoài chờ.”

Giọng nói của Minh Trác Tích quá mức hung dữ, suýt chút nữa tỳ nữ bị chửi cho khóc: “Vâng.”

Trong phòng lại khôi phục sự yên tĩnh.

Minh Nhiêu mặt không đổi sắc bưng chén canh lên đến miệng.

Minh Trác Tích bắt được cổ tay nàng: “Muội không sợ bọn họ bỏ thuốc sao?”

Minh Nhiêu chớp chớp mắt: “Quả thật là bỏ nha.”

“...”

“Vậy mà muội còn uống?!”

“Muội ngửi một chút, không uống.”

“Ta ngửi!” Minh Trác Tích cầm chén canh đi, ngón tay thấm vào một cái rồi để lên mũi ngửi, hắn cười nhạt: “Thuốc mê thấp kém nhất, có thể đánh ngã một con trâu ít nhất mười giờ, bọn họ cũng không sợ choáng váng, không ai gả thay.”

“Nhị ca, đúng mười giờ.”

“Hả?”

“Có lẽ… Mười giờ sau, muội đã ở phủ An Bắc Hầu, coi như là Ngu, chết, đó cũng là Ngu… cũng là lỗi của An Bắc Hầu.”

Minh Trác Tích kinh ngạc không thôi: “Minh… Ngày mai?!”

Minh Nhiêu ừ một tiếng, đem chén canh kia đổ xuống góc tường.

Kiếp trước nàng dưới tình huống không phòng bị một chút nào, uống canh của Trần thị, mất đi ý thức. Chờ sau khi nàng tỉnh lại thì đã được mang vào phòng tân hôn.

Mặc dù không biết vì sao ở kiếp này lại sớm hơn một năm nhưng mà lần này nàng muốn nhân lúc mình tỉnh tảo gả cho hắn.

Minh Trác Tích không thể tin nhìn Minh Nhiêu làm tất cả những việc này, nhìn nàng tỉnh táo cầm chén canh về, lại nhìn nàng từ từ nằm ở trên bàn, giống như là dược liệu bắt đầu phát tác.

“Muội nghiêm túc? Muội lại nguyện ý?!”

Minh Nhiêu gục xuống bàn, đem vẻ mặt hơi dương lên vùi vào khuỷu tay, che giấu nụ cười đi nhưng độ cong giữa đôi lông màu lại lọt vào trong mắt Minh Trác Tích.

“Muội nguyện ý nha.” Nàng nói.

Cục diện này, tự nàng đi vào bên trong.

“Muội đối với Hầu gia… bao lâu rồi?!”

“Nhị ca đừng lo lắng, đúng rồi, nói cho bọn họ biết, muội mệt nhọc.”

Minh Trác Tích hoảng hốt đi ra sân, hắn nhìn tỳ nữ quay về đưa tin, đứng dưới ánh trăng, thấp giọng lẩm bẩm.

“Chẳng trách…”

Chẳng trách lúc hắn mới quay trở lại, Minh Nhiêu đã cướp đi thanh kiếm gãy của An Bắc Hầu từ chỗ hắn.

Thì ra đã sớm có tình nghĩa.

Nhắc đến, coi như là nửa tháng hắn già đi, nếu không phải hắn không có việc gì cứ nhắc đến An Bắc Hầu ở trước mặt nàng thì làm sao nàng có thể nảy sinh tình cảm với An Bắc Hầu chứ.

“Nghĩ như thế, có lẽ cùng là một chuyện tốt?”