Chương 45: Mơ thấy chuyện kiếp trước

Minh Nhiêu giả vờ uống thuốc mê, gục xuống bàn chờ người đến.

Đợi rất lâu nhưng cũng không thấy người Trần thị phái tới, sau đó nàng đúng là ngủ thϊếp đi.

Nàng nằm mơ, mơ thấy một số chuyện của kiếp trước.

Trước giờ đại hôn của kiếp trước, nàng lỡ uống thuốc mê, sau khi mở mắt, thấy mình đang nằm trên giường hỉ.

Nam nhân cũng mặc hỉ phục đứng bên cửa sổ, thân hình cao lớn thẳng tắp, đang im lặng đứng cạnh nàng.

Ánh sáng xuyên qua cửa sổ chiếu thẳng lên mặt của hắn làm mơ hồ khuôn mặt lạnh lùng góc cạnh rõ ràng của hắn, nhìn giống như một công tử kính cẩn tuân thủ lễ nghĩa, ôn nhu nhẹ nhàng.

Chắc là nghe được động tĩnh, nam nhân bỗng dưng nhìn về phía giường.

Cách quá xa, thuốc mê còn chưa hết hiệu lực, nàng không thấy rõ vẻ mặt của hắn.

Sau đó mỗi lần nàng nhớ lại lần gặp đầu tiên của bọn họ, vẫn nhớ rõ hình dáng chùm ánh sáng kia chiếu lên người Ngu Nghiên, cực kì lóa mắt.

Nam nhân xa lạ đi tới phía nàng, cách chỗ nàng ba bước chân.

Hắn không chất vấn vì sao đổi tân nương gả tới, chỉ hỏi nàng có chỗ nào không thoải mái hay không.

Minh Nhiêu không nhớ rõ đã trả lời gì, chỉ nhớ rõ sau đó hắn cũng không ngủ với nàng trên một cái giường, đồng thời mỗi ngày hắn cũng không chạm vào nàng.

Minh Nhiêu cho rằng giữa bọn họ không có chút tình cảm nào, hắn cũng không thèm để ý đến mình, mà nàng sợ hắn, ngay tiếp theo bỏ qua rung động ngắn ngủi trong lòng.

Cho đến một ngày...

Mặt trời còn chưa mọc, tỳ nữ Hòa Hương đem nước đã chuẩn bị xong để vào trong một bình sứ nhỏ, bưng bình sứ, đi tắt qua hành lang, bước qua nguyệt môn Vân Thanh Uyển, bước nhanh đi tới trước phòng, vén màn lụa mỏng bước vào phòng.

Nàng bước vào phòng, ánh mắt vô tình rơi vào bốn phiến bình phong hoa văn tùng bách mai lan ngăn cách trong ngoài kia, ánh mắt giống như bị lửa thiêu đốt, nhanh chóng thu về.

Biết thân biết phận, không dám nhìn bên trong phòng.

Hoà Hương chuyên tâm pha trà ở bên ngoài, trên giường bằng gỗ tử đàn chạm khắc hoa văn đám mây, một nữ tử xinh đẹp lộ ra nửa vai, mắt buồn ngủ mờ mịt.

Lúc còn sớm, nếu là ngày thường, lúc này Minh Nghiêu còn chưa thức dậy.

Giấc ngủ của nàng luôn không tốt, mỗi ngày đều phải ngủ đến giờ tỵ, đối thiệt thòi này còn có đàn hương an thần.

Hương an thần.

Cặp mắt đào hoa khẽ mở, ánh mắt tùy ý liếc nhìn lư hương trăm hoa bằng bạc mạ vàng trên bàn đối diện buồng lò sưởi, ánh sáng trong mắt dao động di chuyển.

Minh Nhiêu đưa tay lên ấn ấn huyệt thái dương thấy đau đau, cau mày, trên khuôn mặt xinh đẹp đầy hoang mang.

Hương vị này là lúc nàng ở Lương Châu thường dùng, nhưng nàng không hề nghĩ tới, phủ An Bắc Hầu tại sao đúng lúc có đồ vật nàng thường dùng.

Về sau nàng nghe được mấy câu chuyện phiếm, đi hỏi Hòa Hương.

Hòa Hương bối rối chớp mắt, do dự nửa ngày mới gật đầu giải thích. Nàng giải thích nói, Hầu gia chỉ là ở gian ngoài, lúc rời đi còn gọi nàng thu dọn giường, đừng để phu nhân nhìn ra đầu mối.

Đêm đó, Minh Nhiêu ngửi được đàn hương, lặng lẽ mở mắt trong đêm tối.

Mùi hương kia nàng ngửi được mỗi đêm sau khi nàng được gả tới, ngoại trừ hai đêm đầu nàng tới đây ngủ không ngon, sau đó có hương an thần này, mỗi đêm nàng đều ngủ rất an tâm.

Một đêm này nàng không ngủ, vẫn luôn lẳng lặng chờ đợi.

Ngửi xong đàn hương, cơn buồn ngủ không tự giác mà xông ra, mí mắt Minh Nhiêu bắt đầu đánh lộn. Mí mắt vô lực hạ xuống, một lát sau, lại bỗng nhiên nâng lên.

Minh Nhiêu hít một hơi thật sâu, đem mệt mỏi theo hơi thở đẩy ra bên ngoài. Nàng quay đầu, nhìn về phía bên ngoài.

Chỗ đó mơ hồ còn có thể lọt vào ánh nến yếu ớt của gian ngoài.

Vừa qua giờ Tý, Minh Nhiêu đã hơi không chịu nổi. Nàng cúi mặt vào trong chăn, mũi khẽ ngửi mùi thơm nhàn nhạt của gấm mềm, suy nghĩ dần dần co lại.

Đột nhiên, một tiếng mở cửa nhỏ bé gần như không có tiếng đánh thức nàng.

Nếu như không phải tối nay tinh thần nàng cực kì căng thẳng, vẫn luôn để ý, thật đúng là khó phát hiện được động tĩnh.

Cửa phòng rất nhanh bị người đóng lại, sau đó không có bất kỳ âm thanh nào.

Toàn thân Minh Nhiêu dựng tóc gáy, cơ thể căng thẳng, cảnh giác nhìn về phía bình phong.

Phía bên trên hình như có bóng người thoáng qua, rất nhanh lấy lại bình tĩnh.

Sau đó trong không khí ngoại trừ có một cỗ mùi hương lành lạnh dần lan tỏa ra, không còn điều gì khác thường.

Minh Nhiêu vùi đầu vào bên trong chăn, vành tai lặng lẽ nóng lên.

Mùi hương này nàng đã từng ngửi, là mùi trên người Ngu Nghiên.

Minh Nhiêu hoàn toàn đỏ mặt.

Vốn là có chút buồn ngủ đang trong khoảnh khắc không còn sót lại chút gì, nàng vừa nghĩ tới cùng một mái hiên, nam nhân kia đang ngủ, nhịp tim không khống chế được càng đập càng nhanh, một đêm khó ngủ.

Đến sáng sớm mai, Minh Nhiêu không biết nam nhân kia rời đi khi nào, khi đó đại khái là nàng ngủ thϊếp đi.

Chỉ là khi đến ban đêm, hương liệu được đốt đổi đi.

Minh Nhiêu có nhiều sự chú ý hơn, hỏi thăm Hòa Hương, Hòa Hương chỉ nói là sắp xếp của Hầu gia.

Về sau nàng mới hiểu được, đại khái là nam nhân nhận ra được nàng ngủ không an ổn, lại đổi hương liệu mới.

Một khi phát hiện một điểm khác biệt, càng nhiều chi tiết hơn dần dần được nàng phát hiện.

“Ta nhớ hai ngày kia ta gả tới đây đều là dùng trà ngâm nước mưa, sao ngày thứ ba thì đổi thành sương?”

Minh Nghiêu miệng kén chọn, lúc ở quê nhà Lương Châu quen uống trà pha sương, nhưng khi đến Kinh thành, không có điều kiện nhiều như vậy để nàng xem trọng.

Hòa Hương thực sự thật thà: “Là Hầu gia dặn dò.”

Minh Nhiêu như có suy tư gật đầu đầu, lại hỏi: “Mỗi ngày trên bàn cơm của ta đều có một món đồ ngọt, Hầu gia cũng ăn đồ ngọt sao?”

Hòa Hương lắc đầu: “Hầu gia không chú ý thức ăn, có cái gì ăn cái nấy, cũng không đặc biệt yêu thích gì.”

Trên thực tế, An Bắc Hầu bởi vì hành quân đánh trận, đối với đồ ăn chỉ có yêu cầu no bụng một chút, hắn lười nhác căn dặn người khác về sở thích của mình, càng lười nhác bắt bẻ cái gì ăn ngon, cái gì không ngon, chỉ cần bản thân không chết đói là được.

“Đồ ăn của người cũng là do Hầu gia dặn dò.” Hòa Hương nói.

“Vậy y phục của ta... những chất vải và màu sắc này, ta đều rất thích.” Minh Nhiêu mấp máy môi, đột nhiên kinh ngạc nhìn về phía cửa, khẽ nói.

Ngu Nghiên đang đứng ở cửa, ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng. Hắn thấy ánh mắt của nàng cũng không có gì sai, bình thản đến mức như đang nhìn một người xa lạ.

Hòa Hương không biết tình hình sau lưng, lại nói đúng sự thật: “Cũng là Hầu gia dặn dò.”

Tất cả đều là hắn sắp xếp.