Chương 40: Tặng quà sinh thần

Ngày mồng một tháng bảy cũng là sinh nhật của Ngu Nghiên nhưng hắn chưa bao giờ tổ chức.

Hằng năm vào ngày này hắn đều vào chùa nghỉ ngơi một ngày, năm nay cũng không ngoại lệ.

Lúc đi đến Tế An Tự cũng đã quá giờ trưa.

Ngu Nghiên tung người xuống ngựa, dọc theo đường mòn đi bộ lên núi.



Minh Nhiêu trộm ngựa của nhị ca, đổi một bộ y phục màu xanh để cưỡi ngựa, đầu đội một cái mũ, tư thế lạnh nhạt leo lên lưng ngựa ra khỏi thành.

Nàng lớn lên ở biên giới Tây Bắc, dân chúng ở bên kia cũng hào phóng một chút, đa số nữ nhân đều biết cưỡi ngựa.

Có thể sức lực trời sinh của nàng có chút yếu, thể lực không tốt, làn da lại mềm mịn, mỗi cái sứt mẻ hay đυ.ng trúng đều để lại dấu vết, mẫu thân đau lòng nàng cho nên không để nàng cưỡi ngựa nữa.

Đã ba bốn năm không đυ.ng vào ngựa, cũng may vẫn nhớ những thứ từng được học cho nên trước khi mặt trời lặn cũng coi như là đến nơi.

May mắn tối nay mọi người không trở về nhà, nếu không nàng qua đêm không về sợ rằng sẽ dễ dàng bị phát hiện.

Minh Nhiêu gửi ngựa ở một khách điếm dưới chân núi, cho tiểu nhị một ít bạc rồi chỉ hắn cách nuôi ngựa, sau đó nàng theo đường mòn quanh co lát đá canh, từ từ đi đến giữa sườn núi Tế An Tự.

Kiếp trước Minh Nhiêu đã đến nơi này rất nhiều lần, mặc dù đều là trong trạng thái linh hồn đi theo Ngu Nghiên tới. Sau khi nàng chết được mấy năm, hằng năm vào ngày mồng bảy tháng bảy, Ngu Nghiên cũng sẽ đi đến nơi này.

Nhưng Minh Nhiêu cũng không biết hắn ở gian phòng nơi đó, nàng là cô hồn dã quỷ, cũng không thể đến gần Tế An Tự nơi có sự chiếu sáng của Phật tổ nên chỉ có thể quanh quẩn ở bên ngoài.

Đây là lần đầu tiên Minh Nhiêu chính thức bước vào cửa chùa.

Nàng đi lên trước điện thắp một nén hương, nói chuyện với trụ trì xong thì xin ngủ lại một đêm, ngày mai mới rời đi.

Nàng không yên lòng dùng xong cơm chay, Minh Nhiêu ngồi trên băng đá ở trong viện, nhìn bọc nhỏ trên bàn mà ngơ ngẩn.

Trong này là lễ vật sinh nhật tặng cho Ngu Nghiên nhưng lại không biết nên đưa như thế nào.

Dù sao nàng cũng không có tư cách hay laaoj trường gì để đưa đồ cho hắn.

Ngày đó cùng với hai người ca ca ra phố mua đồ thì thấy cái này, phản ứng đầu tiên chính là muốn đưa cho hắn, cảm thấy nhất định hắn sẽ thích.

Minh Nhiêu thở dài.

Kết quả của một cuộc xúc động chính là khiến nàng cảm thấy khó ở. Nhưng cũng đã đến đây rồi, cũng phải thử một chút xem sao.

Sắc trời cũng chưa tối, Minh Nhiêu ở trong chùa tùy ý đi lại, di chuyển vòng quanh.

Bọn họ vẫn luôn có duyên, có thể ở bất cứ nơi nào vô tình gặp gỡ.

Hậu điện phía Tây có một góc đình, một mặt tiếp xúc với nước, một mặt đối diện với ngọn núi xa xa, rất là thanh tịnh và đẹp đẽ.

Minh Nhiêu từ xa nhìn lại, mơ hồ có thể nhìn thấy một người nam nhân trẻ tuổi ngồi bên cạnh lan can, đầu dựa vào cây cột màu đỏ thắm, dường như đang ngủ.

Nàng cất bước đi đến nhìn xem.

Nàng tận lực thả nhẹ bước chân, đi vào trong đình nghỉ mát.

Người nam nhân ngồi dưới hành lang, đôi chân duỗi thẳng đáp trước người, đưa lưng về phía nàng, đầu dựa vào cột cho nên không thể nhìn thấy khuôn mặt.

Minh Nhiêu cắn môi dưới, cúi đầu nhìn đồ mình đang ôm trong ngực. Nhẹ nhàng hít sâu một hơi, nàng định muốn tiến lên.

Chợt có một cơn gió rất mạnh thổi đến.

Rảo rảo rào —

Mấy tờ giấy trên bàn đá bị thổi lên, chậm rãi bay xuống đất.

Minh Nhiêu nhìn bóng lưng của nam nhân bất động một lát, vội vàng đi lên nhặt.

Nàng cúi đầu xuống cuống quýt nhặt lên mà không chú ý đến nam nhân đang giả vờ ngủ từ từ mở mắt ra.

Ngu Nghiên không quay đầu lại mà vẫn tựa vào trên cột, trong đôi đồng tử chứa sự lạnh lùng và ưu tư, trầm mặc nhìn chăm chú vách núi ở phương xa.

Minh Nhiêu nâng những tờ giấy kia lên rồi bỏ lại trên bàn.

Gió nổi lên, ánh nắng dần dần tối lại. Trong núi gió lớn, lúc hoàng hôn xuống có chút lạnh.

Minh Nhiêu không tính toán ở lại lâu, nàng lấy lễ vật mình đã chuẩn bị từ trong ngực ra —

Một khối gỗ tử đàn khắc hoa văn cổ xưa đè lại xấp giấy.

Văn nhân triều đại này thường ngày cũng có sở thích dùng ngọc chặn giấy, giống như đại ca của nàng, trong thư phòng có mấy bộ bản vẽ ngọc trân quý, ngay cả nhị ca thường không chơi chữ cũng thủ sẵn một ít.

Nhưng Minh Nhiêu chưa bao giờ thấy Ngu Nghiên đeo đồ trang sức bằng ngọc ở trên người, trong thư phòng của hắn cũng dùng gỗ tử đàn hoặc gỗ đen để chặn giấy, nàng nghĩ có lẽ hắn không thích ngọc.

Minh Nhiêu nhấp môi dưới, ngón tay vuốt tờ giấy, sau khi xếp xong thì thả lại bàn rồi dùng gỗ tử đàn đè lại ở phía trên.

Không ngờ rằng lễ vật này lại được chuẩn bị rất đúng lúc.

Kiếp trước nàng có đi qua thư phòng của Ngu Nghiên một lần, ở trên bàn của hắn thấy được một vài thứ có kiểu dáng tinh xảo, trên kệ của hắn cũng coi như cất một ít bút mực giấy và nghiên.

Minh Nhiêu nghĩ mặc dù hắn là võ tướng nhưng đại khái cũng yêu thích mấy thứ này.

Dù sau khi hắn mười bốn tuổi có thể một bụng văn chương, nếu không làm võ tướng đi trấn thủ tại biên cương thì làm một quan văn cũng có thể một bước lên mây.

Minh Nhiêu lặng yên không một tiếng động đi đến để lại lễ vật rồi lặng lẽ rời đi.

Sau khi nàng đi, Ngu Nghiên đi đến trước bàn đá, cầm khối chặn giấy kia lên.

Ngón tay hơi lạnh từ từ mơn trớn hoa văn khiêm tốn lại tuyệt đẹp, gương mặt lạnh nhạt cũng dần dần trở nên ôn hòa.