Chương 7: Giày thêu (7)

Sau khi Mã Hi đá đổ bát gạo sống, dùng sức dậm chân một cái, chọn gian phòng thứ nhất, đi vào đóng cửa cái rầm.

Tiếng động rất lớn, còn rơi ra không ít tro bụi.

Mọi người không hề có ý định thu dọn những hạt gạo rơi trên mặt đất, cứ thế dẫm lên như không có việc gì.

Kẽo kẹt kẽo kẹt……

Tiếng động khi lòng bàn chân nghiền qua từng hạt gạo giống như thứ họ dẫm lên không phải là gạo sống, mà là thân thể của một đám cô hồn dã quỷ, mỗi một bước chân dẫm lên đều phát ra tiếng kêu rên.

Nhưng không có ai chú ý lắng nghe tiếng động dưới chân. Mọi người lần lượt chọn căn phòng mình thích làm nơi ở, chỉ có Thẩm Hoặc như có như không bị mọi người xa lánh, trở thành người cuối cùng chọn phòng.

Cậu nhìn qua nhìn lại giữa hai gian phòng, trong đó có một gian nhìn sơ đã phát hiện một màu đỏ chói lọi, chính là bức tranh đôi giày thêu màu đỏ kia.

Đôi giày thêu này đang ăn vạ Thẩm Hoặc phải không? Từ trong mơ cho đến ngoài sảnh khách sạn, cậu đi đến đâu nó liền theo đấy, vô cùng giống tên du côn đầu đường xó chợ.

Nó không gây bất cứ thương tổn nào cho Thẩm Hoặc, mà cứ như cô hồn táng đảm, theo sát cậu như bóng với hình.

Lần này Thẩm Hoặc không lui bước nữa, cậu chủ động xuất kích, để xem xem chủ nhân đôi giày thêu này rốt cuộc muốn làm trò mèo gì!

Rủi lỡ xu cà na xảy ra chuyện, cũng lắm thì mười tám năm sau lại làm một trang hảo hán!

Cậu vỗ đùi, chỉ vào căn phòng bên trái nói:

“Chọn căn này!”

“Thật sự chọn căn này?”

Tiếng nói âm trầm của hướng dẫn viên du lịch vang lên sau lưng Thẩm Hoặc, gần trong gang tấc, giống như đang thì thầm sát bên tai cậu vậy.

Thẩm Hoặc nhìn xung quanh một cái, trên hành lang trống rỗng không một bóng người, ở đây cũng chỉ có cậu và hướng dẫn viên.

Mà lúc này khoảng cách của cậu với anh ta nhất định đã rất gần.

Hướng dẫn viên còn chưa cởϊ áσ tơi trên người ra, cậu có thể ngửi được mùi bùn tanh và mùi nước mưa ẩm ướt. Mùi hương này rất kỹ diệu, giống như lăn người trong bùn hai vòng sau đó lại đào một cái hố lúc trời mưa to, chôn mình xuống đó vậy. Sau khi bị ngâm nước mưa, dưới nhiệt độ không khí không ngừng bay lên, từ từ hoại tử sinh ra mùi xác chết thối rữa.

Nồng nặc gay mũi, khiến người ta ghê tởm phát nôn.

Nghe có vẻ khó tin, nhưng đó thực sự là những gì Thẩm Hoặc ngửi được trên người hướng dẫn viên.

Có lẽ vì cách nhau quá gần, Thẩm Hoặc nhìn thấy tròng mắt của hướng dẫn viên du lịch, ngoài một bên tròng mắt nhìn như bị đυ.c thủy tinh thể, bên mắt còn lại cũng rất vẩn đυ.c, ánh mắt không có tiêu cự, có dáng vẻ nhưng không có thần thái.

Có thể chứng minh một điều rằng, đây là một đôi mắt của người chết.

Thẩm Hoặc không dám tưởng tượng tiếp nữa. Cậu phát hiện bản thân còn chưa trả lời hướng dẫn viên, anh ta vẫn cười tủm tỉm nhìn cậu.

“Đúng, căn này.”

“Cậu chắc chưa?”

Ánh mắt hướng dẫn viên vẫn mang theo ý cười như trước, trong lòng Thẩm Hoặc hơi lộp bộp một chút.

Đến ảnh đế còn không thể diễn hai lần một ý cười, cho dù nhìn gương cũng không làm được, hướng dẫn viên du lịch này sao lại có thể?

Thẩm Hoặc nhìn theo dư quang nơi khóe mắt liếc về phía hướng dẫn viên du lịch, phát hiện gương mặt ánh mắt mang theo ý cười của anh ta hiện giờ, chẳng khác gì những khuôn mặt quỷ quái dán vào cửa kính xe cười với cậu suốt dọc đường.

Trái tim giật thót, Thẩm Hoặc siết chặt tay, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh, nhuộm nốt ruồi son trên đầu ngón tay cậu thành một màu đỏ chói.

Màu sắc tươi đẹp kia khiến người ta không nhịn được muốn ngậm nó vào miệng dùng sức chà đạp.

“Căn này!”

Thẩm Hoặc dõng dạc nói câu đó xong liền lách người vào trong phòng, rầm một tiếng đóng cửa phòng lại.

Hướng dẫn viên có ý định theo đuôi Thẩm Hoặc vào phòng suýt nữa bị cửa đập vào mặt.

Ánh mắt hướng dẫn viên trở nên tối tăm.

Anh ta nói một câu đầy thâm ý:

“Ban đêm nghe được bất cứ động tĩnh gì cũng không được mở cửa, không được đi ra ngoài, biết chưa?”

Sau khi nói xong anh ta cười hai tiếng quỷ quyệt, chậm rì rì rời khỏi căn phòng của Thẩm Hoặc.

Cách một cánh cửa, Thẩm Hoặc ghé sát lỗ tai trên cửa gỗ nghe thấy lời cảnh cáo âm u của hướng dẫn viên, cùng với tiếng bước chân càng lúc càng xa, hơi hơi thở phào nhẹ nhõm.

Trái tim đập bình bịch nãy giờ dần ổn định trở lại.

Lúc này cậu mới có thời gian đánh giá lại căn phòng sau này mình sẽ ở.

Cấu tạo căn phòng này không khác các khách sạn khác là bao, điểm khác biệt duy nhất có lẽ là hai chiếc đèn l*иg đỏ thật lớn treo ở giữa phòng. Ánh sáng bên trong xuyên qua lớp giấy đỏ khiến căn phòng tối tăm càng thêm u ám, đặc biệt là khi trên tường còn treo một bức tranh giày thêu đỏ.

Ánh đèn mờ nhạt hắt lên trên bức tranh, không những không khiến Thẩm Hoặc cảm nhận được chút không khí vui mừng nào, ngược lại càng thấy kinh khủng.

Kẽo kẹt……

Gió thổi qua ô cửa sổ, cánh cửa lay động, bức màn cũng bị gió cuốn lên bay phần phật giữa không khí, đập vào khung cửa, phát ra âm thanh trầm trầm đυ.c đυ.c kéo dài.

Tựa như âm thanh rêи ɾỉ của người già khi nghẹn cục đờm ở cổ họng.

Thẩm Hoặc nghe thấy tiếng động này thì vô thức vồ lấy chiếc gạt tàn thuốc lá nắm chặt trong tay. Kết quả quay đầu lại phát hiện là cửa sổ còn chưa đóng lại, trái tim chui tọt lên cổ họng lại bình tĩnh thả về chỗ cũ.

Khoan!

Lúc cậu vào phòng, cửa sổ vẫn đang đóng mà!

Ai! Ai đã mở nó ra?

Thẩm Hoặc kinh hãi, nhìn quanh quất trong phòng hết một lượt, không phát hiện được bất cứ điều gì, ngược lại còn tự dọa bản thân ướt sũng mồ hôi.

Cậu cẩn thận đóng cửa sổ lại, trải qua chuyện ở trên xe, cậu không dám trợn mắt nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ nữa, chỉ dùng dư quang nơi khóe mắt liếc một cái.

Màn đêm đã phủ kín không trung, chỉ lờ mờ thấy được một chút ánh sáng nơi chân trời. Ở phía xa là rừng cây đen như mực, không nhìn rõ tình huống trong rừng.

Cậu chỉ nhìn thấy một số bóng đen kỳ quái giống ung nhọt đang ngồi xổm trên cây nhìn chằm chằm về phía khách sạn, lại không dám bước ra khỏi phiến rừng kia.

Chúng nó không dám tiến vào, có thể chứng minh rằng trong khách sạn này còn có thứ càng khủng bố hơn khiến chúng không dám lại gần.

Thẩm Hoặc kéo bức màn lên, một lần nữa mở bóng đèn dây tóc, xua tan hơi thở âm lãnh trong phòng.