Chương 49: Giày thêu (49)

Sau khi Thẩm Hoặc ra khỏi quan tài, duỗi người vươn vai, hít sâu vài hơi.

“Cuối cùng cũng kết thúc!”

“Thẩm tiên sinh, xin hỏi anh thấy bộ hài cốt kia ở nơi nào vậy?”

Thẩm Hoặc nhìn người trẻ tuổi mặc đồ đạo sĩ, thắc mắc hỏi:

“Cậu là?”

“Chào anh, tôi tên Địch Hồng Vận, là đệ tử Long Hổ Sơn. Tôi nhận ra bộ hài cốt anh phát hiện khi trước, chính là hài cốt của sư tổ tôi. Ngài ấy ra ngoài vân du đột nhiên biến mất, mấy năm nay chúng tôi đều đang tìm ngài ấy.

Thẩm Hoặc ôm hài cốt lão đạo sĩ từ khe hở xuống dưới, nhưng xin miễn sự hỗ trợ của Địch Hồng Vận.

“Thẩm tiên sinh, anh đây là có ý gì?”

Thẩm Hoặc nói:

“Lúc trước tôi đã hứa với lão nhân gia người, nếu tôi gặp hoạ lớn không chết, sẽ an táng Người ở một nơi non xanh nước biếc, coi như làm là tên đồ đệ hời tôi đây tận hiếu vì Người.”

Địch Hồng Vận có hơi rối rắm.

“Sư huynh tôi nói, người chết thì nên "lá rụng về cội", hơn nữa sư tổ là Long Hổ Sơn……”

“Hồng Vận!”

Một người đàn ông trung niên khoảng chừng hơn ba mươi đến 40 tuổi đi từ dưới chân núi lên , ở phía sau ông ta còn có một vài ông chú mặc áo đạo sĩ.

Thẩm Hoặc dùng lụa bọc hài cốt lão đạo trưởng lại, vẻ mặt lạnh te nhìn những người đó đi tới.

“Sư huynh, sư thúc các vị đã đoán đúng rồi, vị Thẩm tiên sinh này anh ta……”

Mạnh Cảnh Đồng lắc đầu, ra hiệu cho Địch Hồng Vận không được nói nữa.

“Thẩm tiên sinh, chuyện cậu muốn làm, chúng tôi cũng không ngăn cản, dù gì thì cũng là nguyện vọng của lão nhân gia. Nhưng mà cậu có thể giao tín vật chưởng môn nhân ra đây không?”

“Tín vật?” Thẩm Hoặc móc Thiên Sư Thụ Ấn không lớn bằng bàn tay ra: “Đồ các vị muốn là cái này sao?”

Mạnh Cảnh Đồng gật gật đầu, “Đúng vậy, nó là tín vật của Long Hổ Sơn chúng tôi, chỉ cần cậu giao cho chúng tôi, chúng tôi có thể lấy đồ vật khác trao đổi.”

“Khó mà làm được, đây cũng coi như y bát mà lão đạo sĩ truyền cho tôi, mà tôi còn dùng rất tiện tay, nói một câu đã muốn thu hồi? Long Hổ Sơn các vị có phải hơi keo kiệt rồi hay không? Còn có nếu các vị là người của Long Hổ Sơn, vậy thì tự hỏi ý của lão đạo sĩ đi.”

Thẩm Hoặc ngáp một cái, mang theo hài cốt lão đạo sĩ xuống núi.

Dương Y Y bay lướt qua trước mặt mấy đạo sĩ, đuổi theo sau Thẩm Hoặc.

Mấy ông già tức đến dậm chân.

“Thằng nhãi nhập môn giữa đường này, chúng ta không có khả năng nhận cậu ta làm chưởng môn nhân, thế này còn ra thể thống gì! Nhất định phải lấy Thiên Sư Thụ Ấn về!”

Mạnh Cảnh Đồng không nói gì.

Lần này ông ta trở về núi, sư phụ nghe ông ta trình bày chuyện về Thiên Sư Thụ Ấn, biểu tình của Người rất phức tạp, thở dài thật sâu.

"Vì sao sư tổ con lại thu một người mới chúng ta không biết, tất nhiên có đạo lý của ngài ấy. Nếu khi đó, ta hy vọng con có thể giúp người trẻ tuổi một chút."

Ông ta chất vấn sư phụ vì sao?

Sư phụ nhìn liếc mắt nhìn ông ta một cái, nhẹ giọng nói:

“Không phá thì không xây được, đây là lời sư tổ con nói.”

Mạnh Cảnh Đồng nhìn bóng dáng Thẩm Hoặc, có lẽ lời của sư phụ là đúng, nhưng đây không phải là chưởng môn trong cảm tưởng của ông ta.

“Các vị sư thúc sư huynh, chúng ta tới cũng tới rồi, thuận tiện siêu độ vong hồn ở đây đi thôi.”

“Như vậy cũng tốt.” Mọi người tán đồng gật đầu.

Sau khi Thẩm Hoặc xuống núi liền thấy Ổ Đồng đang ngồi đợi ở cửa. Trên mặt cô có mấy vết trầy, còn tinh thần thoạt nhìn vẫn còn khá tốt.

Động tĩnh tối hôm qua lớn như vậy, cô lại chỉ bị thương ngoài da một chút, xem ra vòng bảo hộ của Dương Y Y rất có hiệu quả.

“Thẩm Hoặc!”

Ổ Đồng nhìn thấy Thẩm Hoặc, ánh mắt sáng ngời, khập khiễng bổ nhào về phía Thẩm Hoặc.

Thẩm Hoặc tránh khỏi cái ôm của Ổ Đồng.

Ổ Đồng bĩu môi:

“Sao? Ghét bỏ chị đây?”

Thẩm Hoặc cạn lời:

“Nam nữ thụ thụ bất thân, hơn nữa, tôi còn cõng hài cốt của sư phụ tôi đấy, làm ơn tôn trọng sư phụ tôi một chút.”

“Sư phụ?” Ổ Đồng khϊếp sợ: “Cậu có sư phụ lúc nào?”

“Nói ra thì rất dài.” Thẩm Hoặc thở dài.

Ổ Đồng thấy nét mặt Thẩm Hoặc rõ ràng hiện lên sự mỏi mệt thì không có hỏi lại nữa, vội vàng cầm nước khoáng đưa cho cậu. Thẩm Hoặc tu ừng ực uống hết một chai nước, cảm thấy mỏi mệt trên người giảm bớt không ít.

Lúc này cậu mới vực dậy tinh thần, hỏi: “Đạo diễn Vương cùng những người khác không có việc gì chứ?”

“Không có việc gì, đạo diễn Vương mới vừa nghỉ ngơi, nghe nói quốc lộ đã được khơi thông, ông ấy vội vàng tổ chức nhân viên công tác sắp xếp một ít vật tư, chuẩn bị đến mười giờ đúng thì rời đi.”

Thẩm Hoặc nhướng mày cười nói:

“Xem ra đạo diễn Vương bị dọa không nhẹ.”

“Còn không phải à, chúng tôi bị những quái vật đó tấn công. Thích Mộng Mạn bị bám vào người, vẫn luôn đuổi theo tôi, sau lại xảy ra động đất, cô ta bị xi măng đá phiến rơi xuống đập vỡ đầu.

Bác sĩ nói vết thương của cô ta là nghiêm trọng nhất, phải tĩnh dưỡng ít nhất ba tháng. Dù sao thì từ nay trở về sau, nếu đạo diễn Vương còn muốn tiếp tục quay phim thì chắc chắn cô ta sẽ bị out.”

Thẩm Hoặc nói:

“Có thể nhặt lại được một cái mạng là đã mừng lắm rồi.”

“Lần này quá mạo hiểm, tôi còn tưởng rằng mình thật sự sẽ chết, hiện tại ngẫm lại trong lòng vẫn còn thấy sợ.” Giọng nói vừa chuyển:

“Nhưng mà, nguy hiểm thì nguy hiểm, tôi còn rất thích loại cảm thụ siêu kí©h thí©ɧ này. Hiện giờ tôi đang có linh cảm mới, chờ sau khi trở về tôi viết thành ca khúc. Đến lúc đó, cậu làm nam chính trong MV của tôi nhé?”

Thẩm Hoặc đột nhiên nhớ tới cô là một ca sĩ, không thèm suy nghĩ liền đồng ý luôn.

“Được đó nha, chỉ cần có tiền, làm gì cũng được hết.”

……

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Hoặc: Bé nghèo, chỉ cần có tiền là bé chơi tới bến