Chương 59: Phá giải hiểu lầm

"Ngươi tỉnh rồi!!!" tay Ma Quân bị giữ lại, hắn lập tức quay đầu nhìn về phía người trên giường.

Khi Bạch Hiểu thực sự mở mắt ra và nhìn hắn, những giọt nước mắt trong mắt Ma Quân vô thức tràn đầy trên má.

"Ta chờ ngươi đã lâu, ngươi hôn mê đã lâu, ta chờ ngươi, chỉ là sợ ngươi…. mà thôi, quên đi, không nói chuyện đó nữa, ta… xin lỗi, ta không nên làm điều đó. Ta đã sai. Đừng giận ta. Không, ngươi có thể giận ta.”

Ma Quân nói một cách không mạch lạc. Hắn không biết mình sẽ nói gì.

Sau khí hắn làm điều đó xong, Bạch Hiểu dường như không thể không tức giận với hắn, hắn giống như một đứa trẻ làm sai chuyện gì, hoảng hốt không biết phải làm sao.

Ma Quân sợ y tỉnh lại không muốn nhìn thấy hắn, liền lén lút cùng đệ tử rời đi, thậm chí không thể nhìn thấy y lần cuối, nắm chặt tay Bạch Hiểu không chịu buông ra. đây là cách duy nhất hắn có thể giữ Bạch Hiểu.

Bạch Hiểu nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt hắn. Bạch Hiểu thực sự không ngờ rằng một Ma Quân phản nghịch như vậy lại là một đứa trẻ thích nhõng nhẽo làm ra hành động nịnh nọt.

Hắn cũng là một đứa trẻ nhạy cảm. Điều này thực sự đã phá vỡ quan điểm bấy lâu nay của Bạch Hiểu về Ma Quân.

Cái nhìn xấu chưa chắc đã xấu, cái nhìn đẹp chưa chắc đã tốt.

Cũng giống như Ma Quân, tóc đen mắt đỏ, khí chất u ám, nhìn vào khiến người ta cảm thấy rùng mình, nhưng thực ra trong lòng hắn cũng có một mặt mềm yếu.

Giống như tên tu sĩ trong mộng trông rất chính trực nhưng lại làm một việc hèn hạ như vậy, lừa dối dân làng sau đó xúi giục dân làng ức hϊếp một người phụ nữ yếu đuối, bất lực.

Cũng chính vì gã mà hắn bị ép vào Ma giới, từ đó trở thành Ma Quân khiến mọi người phải khϊếp sợ.

Nhìn thấy trên mặt Bạch Hiểu không có chút trách móc hay chán ghét nào, Ma Quân nước mắt càng chảy ra dữ dội hơn.

Hắn nghẹn ngào hỏi Bạch Hiểu: “Ngươi không giận ta sao?”

Bạch Hiểu lắc đầu: "Ta không có giận ngươi, ta nằm mơ, sau khi hút ma khí của ngươi, ta lại mơ thấy ngươi. Trong giấc mơ, có một cậu bé ngây thơ đáng yêu ở cùng với sự dịu dàng của một người mẹ.”

Ma Quân thân thể cứng đờ, Bạch Hiểu tiếp tục nói: "Ta nhìn thấy tiểu tử kia bị ép từ hiền lành đáng yêu trở thành tàn nhẫn máu lạnh, ta đã nhìn thấy cả đời đứa bé ấy."

Ma Quân cúi đầu, ánh sáng trong mắt mờ đi, Bạch Hiểu vuốt ve mặt hắn, "Là ngươi đúng không?"

Ma Quân không có trả lời ngay, một lúc sau mới hỏi y: “Mẹ ta… đẹp không?”

"Rất đẹp, là người đẹp nhất mà ta từng thấy."

Ma Quân gượng cười: “Bà ấy cũng là người xinh đẹp dịu dàng nhất mà ta từng gặp, ta chưa bao giờ thấy bà ấy phàn nàn điều gì. Rõ ràng ta là người lôi kéo bà ấy, nhưng bà ấy vẫn sẽ nhẹ nhàng ôm ta vào lòng Chạm vào ta và nói rằng có ta là điều hạnh phúc nhất đối với bà ấy vào thời điểm đó, nhưng bây giờ, ta không thể nhớ được hình dáng của bà nữa rồi.”

"Rõ ràng là ta không muốn quên bà ấy, nhưng bây giờ, ta thậm chí còn không nhớ nổi khuôn mặt của bà."

"Những người ngươi đã gϊếŧ... cũng chính là những người đã làm... với mẹ ngươi, phải không?"

Ma Quân gật đầu: “Đúng vậy, bọn hắn đáng chết. Cho dù ngươi cho rằng ta tàn nhẫn vô tình, ta vẫn không hối hận khi làm việc này. Tại sao bọn chúng có thể sống lâu như vậy, mẹ ta đã phải chết, còn có tên tu sĩ kia. Haha, Tất cả đều là do hắn. Gã không bằng cả cặn bã nữa, gã đáng chết."

"Ta biết sau khi chứng kiến sự tình, không thể trách ngươi. Nhưng tại sao ngươi không vạch trần gã? Trực tiếp gϊếŧ gã, sẽ chỉ khiến ngươi gánh chịu sự ô nhục khắp tu chân giới. Bọn ta sẽ đến trừng phạt ngươi. Sở dĩ là như vậy.”

Ma Quân cười khổ: “Chưa nói sự việc đã quá lâu rồi, căn bản không có chứng cớ gì, chỉ cần ta tu luyện ma tu, ta sẽ là tử địch của ngươi, ngươi làm sao có thể tin tưởng ta mà không phải đồng loại của ngươi? Hơn nữa, ta vẫn ghét tu sĩ, ngoại trừ ngươi ra, ta không thể tin tưởng bất kỳ tu sĩ nào."

Bạch Hiểu nhìn thấy vẻ chán ghét trên mặt hắn khi nhắc đến tu sĩ, biết rằng mối hận thù của Ma Quân đối với tu sĩ không thể dễ dàng bị phá bỏ. Y hiện tại không muốn yêu cầu Ma Quân thay đổi quan điểm của mình đối với tu sĩ. Việc này không thể làm vội được.

"Sư tôn - ngài tỉnh rồi! Tốt quá!"

Lâu Hiểu đẩy cửa đi vào nhìn thấy Bạch Hiểu ngồi dậy trên giường, thanh âm hưng phấn truyền đến các đệ tử phía sau, bọn họ lập tức vui vẻ chạy đến bên giường của sư tôn.

Bạch Hiểu vừa nhìn thấy bọn họ liền nhớ tới trước khi rời đi đã nói với bọn họ những lời khó chịu, vẻ mặt có chút áy náy.

"ta......"

Bạch Hiểu vừa mở miệng, liền bị năm người bọn họ ôm chặt.

"Sư tôn, ngài làm chúng ta sợ chết khϊếp!"

"Sư tôn, ngài không sao chứ? Ngài vẫn thấy khó chịu à?"

"Sư tôn, ngài không sao chứ? Nếu cảm thấy không thoải mái thì hãy nghỉ ngơi một lát!"

"Sư tôn! Sao ngài có thể một mình đi Ma giới mà không báo cho chúng ta biết? Ngài biết mình còn chưa hoàn toàn bình phục, sao có thể hành động như vậy?"

"Uuuuuuuuu, Sư tôn, ta nhớ ngài rất nhiều!"

Có người ôm lấy y, mừng rỡ, trách y liều lĩnh, khóc lóc. Thân thể của Bạch Hiểu được bao phủ bởi các đệ tử của mình.

Bị vây quanh bởi họ, cuối cùng y cũng có cơ hội mở miệng xin lỗi về những gì mình đã nói trước khi rời đi.

Trong thời gian ở Ma giới này, y đều nghĩ về họ mỗi ngày, về mỗi giây phút y ở bên họ, về khoảng thời gian y ở bên họ, trong lòng y vô cùng nhớ họ.

Ma Quân lặng lẽ bước đi, nhường chỗ cho sáu sư đồ rồi lặng lẽ rời đi.

"Ta xin lỗi, ta, ta không nên nói những lời đó, ta cũng không nên..." Bạch Hiểu chưa kịp nói xong đã bị Lâu Hiểu cắt ngang.

"Sư tôn, chúng ta biết rồi, không cần phải nói nữa, chúng ta biết những lời đó không phải lời nói thật của ngài, ngài không muốn tổn thương chúng ta đúng không? Chuyện quá khứ không cần lo lắng, chúng ta đã suy nghĩ kỹ về việc này trước khi đến. Nếu ngài muốn tiếp tục rời bỏ bọn ta, cho dù có trói thì ta vẫn phải trói ngài lại."

Lâu Hiểu nhìn vào mắt sư tôn mà nói chuyện với Bạch Hiểu một cách chân thành và nhiệt tình. Một số người khác gật đầu, không hề trách móc hắn về những gì hắn đã nói trước đó.

Bạch Hiểu bất giác rơi nước mắt sau đó được đệ tử gạt đi.

"Ta, ta xin lỗi, ta tưởng ta sẽ... làm tổn thương các ngươi... cho nên..."

"Ta biết Sư tôn, ta biết ngài không phải loại người như vậy, ta mang theo một vật, nội dung bên trong có thể chứng minh ngài sẽ không hại chúng ta."

Lâu Hiểu đưa cho Bạch Hiểu một cuốn sách, trong đó ghi lại tình huống tương tự như của y, trong đó giải thích chi tiết rằng khi họ song tu, Bạch Hiểu phục hồi cảnh giới của mình không phải vì y hấp thụ linh lực của các đệ tử mà vì sự đặc biệt thể chất và khả năng bẩm sinh của chính y.

"Ta tìm khắp Tàng Thư Các, cuối cùng tìm được thứ này ở một góc nhiều năm không có ai lật lại. Sư tôn, ngài không phải quái vật, sẽ không làm tổn thương chúng ta, linh lực của chúng ta cũng không hề bị tổn hại gì và ta sẽ không bị ngài hút khô đâu.”

Lâu Hiểu dường như hiểu được tất cả những lo lắng trong lòng Bạch Hiểu, giải thích từng điều một.

Bạch Hiểu cuối cùng cũng hiểu rằng y sẽ không làm hại đệ tử của mình chứ đừng nói đến việc tiêu hao linh lực của họ do song tu.

Những lo lắng trong lòng y đã được giải quyết. Họ ôm nhau và có thể cùng nhau “luyện tập” mà không phải lo lắng gì về sau.