Chương 10

Nghiêm Duy mỗi ngày đều đến thăm tôi, bởi vì tôi không nói chuyện nên hắn tưởng vì ta bị nhốt nên có bóng ma tâm lý, cho nên mỗi lần nói chuyện với tôi đều rất cẩn thận, còn kể chuyện cười cho tôi nghe.

Nghiêm Duy: "Tiểu Dư, để tôi kể cho anh nghe một chuyện cười, buồn cười lắm."

Tôi nhìn thẳng về phía trước, mặt không biểu tình.

Ý Chí Thế Giới phấn khích kêu lên: "Mau kể đi! Mỗi ngày tôi đều đợi chương trình này mở màn đó! Go go! Let"s go!"

Nghiêm Duy khụ khụ vài cái để thanh giọng.

"Cá con đi thi gian lận thì bị bắt. Thầy giáo hỏi cá con: "Cậu chép bài của ai?", cá con trả lời: "Em chép bài của bạn Trai*.", thầy giáo tức giận: "Cậu giỏi cái bíp*!"

(* Cá con nói chép bài của bạn Trai, Trai là chữ Bạng 蚌, đọc là Bang. Thầy giáo hiểu nhầm thành chữ Bổng 棒, nghĩa là tài giỏi, cũng đọc là Bang. Nên có thể hiểu là thầy giáo hỏi cá con chép bài của ai, cá con trả lời chép của bạn Trai, thầy giáo lại hiểu thành cá con đang tự khen mình giỏi quá.)

... Mỗi ngày điểm cười đều bị khiêu chiến thì làm sao bây giờ?

Tôi lại trưng cái vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc nhìn Nghiêm Duy đang cố gắng nín cười.

Ý Chí Thế Giới: "Ha ha ha ha ha buồn cười quá ha ha ha ha! Dư Nhàn Dư Nhàn cậu nghe hiểu không? Cá con rõ ràng nói là chép bài của bạn Trai mà thầy giáo là tưởng rằng cậu ta đang tự khen mình giỏi ha ha ha ha..."

Tôi im lặng: "... Dùng từ đồng âm thì cũng phải trả phí bản quyền đó, hơn nữa nghe ngài nó xong thì tôi không thấy buồn cười nữa."

Ý Chí Thế Giới ngay lập tức xù lông: "Sao lại không buồn cười! Tôi thấy nó rất buồn cười! Nhân vật chính công không ngờ lại hài hước như thế, không hổ là nhân vật chính!"

Tôi chỉ cười ha hả.

Ý Chí Thế Giới lại nói: "Cậu cười cái gì, cậu chắc chắn là đang ghen tị với người ta."

Tôi ghen tị cái đéo, tôi nhìn vẻ mặt chờ mong phản ứng của tôi của Nghiêm Duy, khóe miệng tôi giật giật, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười cho hắn, hai mắt hắn tỏa sáng, hưng phấn chuẩn bị kể chuyện cười tiếp theo cho tôi nghe.

"Đúng rồi cha" Trong lúc Nghiêm Duy đang kể chuyện, tôi tranh thủ thời gian hỏi Ý Chí Thế Giới: "Nghiêm Duy có bị xuyên không?"

"Hả?" Ý Chí Thế Giới chắc đang tập trung nghe chuyện cười, gần nửa ngày mới trả lời tôi: "Chắc không có đâu."

Tôi nghiêm túc nhìn người đàn ông nhìn rất ngốc trước mặt: "Vậy... Hắn ta sẽ không bị thứ gì nhập chứ?"

Ý Chí Thế Giới lập tức trả lời: "Không có không có, hàng nội địa nguyên tem."

Tôi nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ đang luyên thuyên không ngừng cứ Nghiêm Duy, càng nhìn càng giống với con Husky nổi tiếng trong mạng nào đó...

.......

"Chú ý chú ý!"

Sáng sớm, Ý Chí Thế Giới bắt loa gào thét trong đầu tôi: "Dậy mau! Dậy mau! Hôm nay có nhiệm vụ!"

Tôi trở mình, kéo chăn phủ đầu: "Đừng có ồn ào."

"Mau dậy đi! Hôm nay có một nhiệm vụ rất gian khổ. Cậu không muốn đi gặp nhân vật chính thụ dịu dàng đẹp trai của mình sao?"

Tôi kéo chăn xuống, hữu khí vô lực nói: "Tôi còn có thể gặp anh ấy sao? Tôi còn tưởng tôi chỉ cần ngồi chờ chết thôi chứ."

"Vốn là như thế..." Ý Chí Thế Giới có hơi chột dạ: "Đoạn thời gian cậu mất tích, nhân vật chính thụ không tìm được cậu nên bắt đầu gia tăng tốc độ xử lý công ty của chú anh ta. Cho nên nội dung cốt truyện bị đẩy nhanh hơn, bây giờ đã tới..."

Tôi mở mắt: "Đến chú của anh ấy!"

Trong nguyên tác, khi tới đoạn này thì tra công đã tự sát, chú của Lâm Mông cũng bị anh ta bức tới bước đường cùng. Ông ta phát hiện ra là Lâm Mông giở trò nên quyết định một là không làm, hai là phải làm cho tới, ông ta tìm người của xã hội đen đến để gϊếŧ Lâm Mông. Vừa vặn trong khoảng thời gian này Nghiêm Duy vẫn còn đang theo đuổi Lâm Mông, trong lúc tình cờ gặp được Lâm Mông bị người ta đuổi gϊếŧ, còn giúp Lâm Mông đỡ một nhát dao, quang vinh nhận được vé tham quan ICU một ngày, sau đó thành công ôm vợ về nhà.

Ý Chí Thế Giới gật đầu: "Đúng đúng! Kịch bản của hôm nay chính là Lâm Mông bị người ta đuổi gϊếŧ. Nhưng trong khoảng thời gian này Nghiêm Duy đều xoay quanh cậu, nhiệm vụ của cậu là phải dẫn hắn tới chỗ của nhân vật chính thụ. Để hắn có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân!"

Tôi khó hiểu: "Nhưng Nghiêm Duy bây giờ đâu có thích Lâm Mông, sao lại cứu anh ấy được? Còn nữa, cha không được phân biệt đối xử, cha gọi Nghiêm Duy bằng tên, nhưng sao lại gọi Lâm Mông là nhân vật chính thụ?"

Ý Chí Thế Giới vội nói sang chuyện khác: "Ây da, cậu đừng có để ý mấy chuyện này, chuyện quan trọng trước mắt là dẫn Nghiêm Duy đi!"

.......

"Manh Manh ở đâu?" Trước khi vào thang máy tôi đã lén lút dùng điện thoại của Nghiêm Duy để báo cảnh sát.

"Ở phòng làm việc! Nhanh lên đi, những người kia sắp đến rồi!" Ý Chí Thế Giới bắt đầu lo lắng thúc giục tôi.

Nghiêm Duy lo lắng nhìn tôi: "Thật ra... Anh không cần miễn cưỡng chính mình gặp anh ta."

Tôi tặng Nghiêm Duy một nụ cười xin lỗi.