Chương 6: Đau lòng

Từ đường một lần nữa an tĩnh trở lại.

Trong mảnh hỗn độn, Tô Mính Mính không có tinh thân mà ngã ngồi trên mặt đất.

Nàng ngơ ngẩn nhìn chằm chằm linh bài vỡ nát rơi đầy đất, cả người ngăn không được mà run rẩy, nước mắt theo khuôn mặt rơi xuống như mưa, tất cả mọi người đều biết cục diện trước mắt là như thế nào.

“Không có khả năng. Tuyệt đối không thể.”

Nhị suy huynh cúi người nhặt một mảnh nhỏ, giọng nói như ngọc của hắn vây giờ lại trở trên run rẩy, góc cạnh sắc nhọn da^ʍ thủng lòng bàn tay, chảy ra dòng máu ấm áp: “Sư phụ đứng đầu Thiên bảng, sao có thể đột nhiên…”

Không ai có thể trả lời được vấn đề này.

Cạch…

Trường kiếm phong ấn linh lực của Yến Dữ Miên để trên cổ của Bối Chấn Đán, Tống Tử Phàm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xám như tro tàn của sư đệ, sắc mặt lành lạnh nói: “Cho huynh một lời giải thích!”

“Đệ không biết!”

Dưới quần áo của Bối Chấn Đán toàn là chú văn khắc màu đen, lúc này bị linh lực tàn phá chảy ra máu tươi, quỷ dị vặn vẹo. Hắn bất chấp không quan tâm thân thể, dùng cánh tay quét những mảnh linh bài vào trong ngực, lầm bẩm niệm chú truy tìm.

Nhưng là vô dụng.

Ngay cả căn nguyên linh lực của Yến Dữ Miên còn không thể tìm được nơi nàng ngã xuống, thì làm sao hắn có tìm được?

Đôi môi Lâm Hoàng Vũ mím chặt, che đôi mắt mù đang chảy xuống hai hàng huyết lệ, nàng bị huynh trưởng Lâm Phương Linh tai điếc ngã xuống đυ.ng phải tiến lên mấy bước, cuối cùng quỳ rạp xuống đất.

“Sư phụ, sư phụ…”

Tô Mính Mính đã bắt đầu gào khóc, vì cái gì, vì cái gì? Rõ ràng mấy ngày hôm trước sư phụ còn cùng nàng ở trên giường nói chuyện, làm sao đột nhiên linh bài lại nát?

“Tống Tử Phàm, huynh lại muốn giải thích cái gì?” Lòng bàn tay của Khổng Uẩn Kiều tràn đầy máu tươi, hàm răng hắn gắt gao cắn chặt, nhịn xuống tiếng bi ai, nức nở nói, “Hôm qua huynh là người cuối cùng nhìn thấy người!”

Đồng tử Tống Tử Phàm co rút lại, nghĩ tới hôm qua Yến Dữ Miên còn cười nói câu kia với hắn.

… Nếu một ngày kia sư phụ không còn ở tông môn, con phải coi chừng sư đệ sư muội cho tốt, đừng để cho bọn nó làm loạn.

Đột nhiên mà nam hài còn chưa thoát khỏi tính trẻ con chạy vào trong từ đường, nó vô cùng hoảng loạn, chạy tới ở bậc thang còn bị ngã vài lần, làm cho mặt mày lem luốc.

Trong nháy mắt nhìn thấy Tống Tử Phàm, nam hài oa một tiếng khóc lên: “Không tốt sư phụ! Sư tổ một mình vào thánh môn của Ma giáo, cùng với Vạn Ma Chi Tổ, cùng…”

Cuối cùng không nói nên lời, sau đó biến thành tiếng khóc vô cùng bi ai, nghe được ‘Vạn Ma Chi Tổ’, trong nháy mắt thân thể của Khổng Uẩn Kiền bỗng nhiên nhoáng lên, sắc mặt hắn tái nhợt, sắc mặt hắn tái nhợt, phun ra một ngụm máu tươi, lắc lư muốn ngã xuống.

Keng.

Thiên Dục Tuyết rơi xuống mặt đất, thần binh đời đời truyền lại giờ đây như sắt vụn đồng nát không người hỏi thăm, Tống Tử Phàm chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, mười ngón tay hắn lại đau nhức, nhưng hôm nay, sẽ không còn ai ngồi ở trên xe bò kiên nhẫn băng bó cho hắn, không thấy nữa rồi.

… Sư phụ, người có đói bụng không?

Tống Tử Phàm nghe được âm thanh cẩn thận của mình hỏi. Ngón tay của hắn đã bị chất độc ăn đến chỉ còn xương cốt, nhưng trong lòng bàn tay còn có một miếng thịt mềm nhất, nếu như sư phụ yêu cầu, hắn có thể cho người ăn luôn.

Ta không đói bụng. Người đánh xe bò, ngoái đầu nhìn lại cười nói: Nhịn một chút, chờ đến khi chúng ta đến đỉnh núi, bắt thỏ cho con, sau này sẽ không bao giờ chịu đói nữa.

Nhưng ta chỉ muốn người trở về.

Nhìn các sư đệ sư muội trước mắt khóc thành một đoàn, mà hắn bây giờ trở thành trụ cột của mọi người.

Tống Tử Phàm run rẩy hít sâu, gió lạnh tràn vào phổi, đau.

“Ta sẽ mang người trở về.”

Hắn nói.

“Ta lấy thần hồn thề, nhất định nhất định, sẽ tìm được người trở về.”

Dường như trường kiếm Thiên Dục Tuyết phát ra tiếng than khóc, bay trở về trên tay Tống Tử Phàm, trong tất cả mọi người không phản ứng chợt đâm vào ngực hắn.

Mũi kiếm xoay tròn, cọ xát cùng xương sườn phát ra tiếng vang ê răng, tiếp theo ở trong tiếng thét chói tai của Tô Mính Mính phun ra một ngụm máu tươi, xẻo xuống một miếng thịt!

Linh lực phong ấn ở thân kiếm dũng mãnh xâm nhập vào thịt đầu tim, chỉ một thoáng khối thịt kia giống như giống lại, tản ra hơi thở chỉ riêng của Yến Dữ Miên.

Cả người Tống Tử Phàm tắm máu, nghiêng ngã lảo đảo đi ra khỏi từ đường, mục tiêu của hắn đã được định sẵn, thánh môn Vạn Ma Quật.

… Ta liền đem thịt đầu tim trân quý này đưa cho người.