Chương 4: Thời gian đã tới

Vạn Ma Quật nằm ở trung tâm của Ma giáo, vẫn luôn là thánh địa ở đây, nàng thân là chưởng môn Lan Thanh Tông, tại sao lại đột nhiên tới đây?

Thời gian gần đây Ma giáo không có làm bất cứ chuyện gì lớn mà.

Những tu sĩ ở gần Ma giáo cũng đã nhận ra vị khách không mời mà đến này, yên lặng không tiếng động có hàng ngàn hàng vạn đạo thân ảnh bao vây xung quanh Yến Dữ Miên, ngăn cản lại tất cả đường lui, cho dù nàng có chắp cánh cũng không bay được.

Vô số ánh mắt cảnh giác mà nhìn bốn phía xung quanh, phóng thích bí pháo, lộ ra tư thái đề phòng, cố gắng tìm kiếm tung tích người còn lại.

“Đừng tìm, ta chỉ tới một mình.”

Yến Dữ Miên cũng không thèm liếc mắt với những người đó, cười nói với Phong Ngọc, “Gần đây có chút ngứa tay, muốn tìm người bồi luyện, Phong Ngọc, ngươi muốn một mình đấu với ta, hay là cùng nhau xông lên?”

“Bồi luyện?” Ánh mắt Phong Ngọc cứng lại, “Ngươi đơn thương độc mã xâm nhập vào cấm địa của Ma tông ta, chính là muốn lấy ta luyện tập?”

“Đúng vậy.” Yến Dữ Miên trả lời vô cùng đương nhiên, nàng ngậm cười tỏ vẻ không sao cả làm chọc giận Phong Ngọc: “Dưới bầu trời này, cũng chỉ có ngươi là thích hợp bồi luyện với ta.”

Nàng nói lời càn rỡ như thế làm cho khuôn mặt của đám người Ma giáo sôi nổi thể hiện phẫn nộ cùng hận ý, nhưng không có ai dám can đảm hành động trước, thảm án vô số lần lúc trước còn rõ ràng ở trước mắt.

Bọn họ chỉ có thể điên cuồng tìm kiếm tung tích người còn lại, nhất định là Yến Dữ Miên mang theo người đến giúp đỡ! Nếu thật sự là nàng lẻ loi đến một mình, truyền ra ngoài mặt mũi Ma giáo còn để ở đâu?

“Làm sao lại không nói lời nào thế?” Yến Dữ Miên thở dài.

Nháy mắt tiếp theo, thân ảnh của nàng biến mất ngay tại chỗ.

Phong Ngọc lập tức đem ấn vào ngực, kiếm ý sắc bén đâm thủng ngực hắn, máu tươi phun trào, một trường kiếm đen nhanh bị hắn rút ra từ trong cơ thể, máu theo thân kiếm chảy xuôi đến từng hoa văn phức tạp, sát khí tận trời.

Tế, tà kiếm Thuần Tịch!

Ầm…!

Rõ ràng là hai thanh đao kiếm kim loại va chạm vào nhau, vậy mà lại phát ra tiếng vang khủng bổ, kiếm ý cùng đao ý tinh thuần va chạm, làn khí vô hình dập dờn bồng bềnh, tuỳ ý làm bậy mà khuếch tán ra ngoài, những nơi nó đi qua thì kiến trúc sụp đổ, cát bụi bay tứ tung.

Đao quang kiếm ảnh, chỉ qua thời gia ngắn mà hai người đánh mấy trăm chiêu. Yến Dữ Miên rất nhẹ nhàng, dường như cho tới bây giờ, hết thảy mà nói với nàng chỉ là một ngày tu luyện bình thường mà thôi.

Ma khí ngập trời còn không kịp thu lại thì đã bị đường đao chém bay, những nơi mà đường kiếm đi qua đều bị cắt ngang.

Bọn họ đã quá quen thuộc đối phương, quen thuộc đến mức chỉ cần giơ tay là có thể đoán được chiêu tiếp theo là gì.

Nếu dựa vào tình huống trước mặt, đến cuối nhìn qua thì lực chiến ngang nhau.

Tuy rằng những lần trước, Phong Ngọc đều phải cố gắng hết toàn lực, còn Yến Dữ Miên thì lựa chọn nhượng bộ.

Nhưng lần này Phong Ngọc nhạy bén ý thức được khác nhau, Yến Dữ Miên thật sự là muốn gϊếŧ mình.

Nàng mỉm cười nhưng sau trong đôi mắt dị đồng đó là từng tia lạnh lẽo, trên tay cũng xuất hiện những chiêu thức mà Phong Ngọc chưa bao giờ thấy qua.

Trận gió là đao, âm thanh là đao, tàn ảnh là đao.

Những thanh đao trong khư không xuất hiện bao vây lấy hai người làm trung tâm, cho dù là ai dám can đảm nhúng tay vào, đều sẽ bị chém thành bột mịn. Chỉ trong một lúc mà đã có mấy ngàn người bị gϊếŧ, đám người Ma giáo chỉ có thể trơ mắt mà nhìn đồng bạn của mình bị gϊếŧ chết, sợ hãi lui lại từng chút.

Phong Ngọc cắt cổ tay trái của mình, lấy máu làm chú, tưới nước Thuần Tịch, ma chủng trong cơ thể rít gào, bao phủ thân ảnh của Yến Dữ Miên.

Ngay sau đó, ma chủng phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, dường như có vô số bóng dáng thấy không rõ sờ không được, đang điên cuồng xé rách.

Yêu quái màu trắng ngà trong trời đất hội tụ, cho dù là ở sâu nhất trong Ma Môn hoang vu thì vẫn thuần khiết đến cực điểm, chúng nó ở mặt ngoài ma chủng nhảy bắt, lăn lộn, chui vào trong khe hở.

Làm cho cơ thể của Phong Ngọc như bị xé rách vô cùng đau đớn.

Hắn giơ kiếm phản kích, không chút nào ngoài ý muốn bị lưỡi đao ngăn trở, mũi đao ở trên thân kiếm, chỉ cần động cổ tay một cái là có thể tạo ra vết thương chí mạng cho Phong Ngọc.

Nhưng nàng lại không làm như vậy.

“Thời gian tới rồi.”

Trong ánh mắt kinh hãi của Phong Ngọc, Yến Dữ Miên hơi hơi nâng mũi kiếm lên, sau đó cúi người nào vào trong lòng ngực hắn.

Phụt…

Mũi kiếm đen nhánh đâm thủng ngực nàng, từ phía sau lưng đâm qua, máu tươi trong khoảnh khác bắn tung loé lên gương mặt của Phong Ngọc.

Hắn theo bản năng mà liếʍ liếʍ môi một cái.

Đây là lần đầu tiên hắn nếm được máu của Yến Dữ Miên.

Ngọt.

Toàn bộ Thuần Tịch xuyên qua cơ thể của Yến Dữ Miên, nàng ghé vào trong ngực chồng chết vết thương của Phong Ngọc, tiến đến bên tai hắn, âm thanh đau đớn run rẩy, nhưng vẫn mang theo ý cười như cũ.

“Ngươi gϊếŧ ta một lần, ta cũng gϊếŧ ngươi một lần, hai ta huề nhau.”

Sau đó, lưỡi đao lạnh băng từ phía sau chém qua, cắt cổ Phong Ngọc.

Mọi âm thanh đều biến mất, hắn nhìn thấy máu chảy thành sông, cả người Yến Dữ Miên tắm máu đang gắt gao ôm thân thể không đầu của hắn.

Giống như trong giấc mơ.