Chương 1: Chọn ngày chết

Một viên châu màu đỏ trôi nổi trong không trung, toả sáng lấp lánh, trong phút chốc nổ tung, ở trang giấy hoàng lịch rơi xuống loang lỗ dấu vết.

“Năm tử dần tháng quý xấu ngày nhâm thân, thích hợp an táng nhập liệm, không nên cưới sinh.”

Yến Dữ Miên cảm thấy mỹ mãn khi xác định được kết quả, chính là ngày hôm nay.

Là ngày mà nàng tỉ mỉ chọn lựa để chết.



Yến Dữ Miên đã trở thành chưởng môn của Lan Thanh Tông hơn 300 năm.

Nếu một hai phải đánh gia cuộc sống 300 năm này, nàng chỉ có thể nghĩ đến hai chữ: nhàm chán.

300 năm trước, Yến Dữ Miên theo sư phụ là Thái Hư chân nhân nhận được chức chưởng môn của Lan Thanh Tông, nàng dùng một đường đao đàn áp mấy trăm ma tôn, trở thành người không thẹn với chính đạo.

Mọi người đều tôn kính nàng, ngưỡng mộ nàng, sùng bái nàng.

Nhưng chỉ có một mình Yến Dữ Miên biết, nàng có bao nhiên khổ bức.

Nguyên nhân rất đơn giản, cuộc sống này vô cùng nhàm chán!

300 năm., có người nào biết nàng đã trải qua 300 năm như thế nào không?

Kiếp trước nàng chết trong chiến tranh sau tận thế, ai ngờ ông thời mở lòng từ bị, làm nàng xuyên qua thành một đứa trẻ mới sinh, đi tới một nơi hoàn toàn khác với thế giới trước.

Một đời này Yến Dữ Miên hoàn toàn xứng đáng với thiên chi kiêu tử (đứa con của ông trời), cha mẹ của nàng là đệ tử thân truyền trưởng lão của Lan Thanh Tông, cho nên thiên phú tu luyện của nàng không ai sánh kịp, thêm vào đó trời sinh thông hiểu âm dương, có thể thấy được linh thể, quả thực chính là một bước lên mây.

Yên Dữ Miên 16 tuổi kết đan, 22 tuổi ngưng nguyên anh, 29 tuổi nhập động hư.

Tốc độ tu luyện cực kỳ nhanh, làm cho chưởng môn cùng các trưởng lão nghẹn họng mà trân trối, phải bấc đắc dĩ sử dụng bí pháp để áp chế tu vi của nàng, phòng ngừa đạo tâm không vững dẫn đến tẩu hoả nhập ma.

Nhưng bởi vì có nguyên nhân kiếp trước mà đạo tâm của Yến Dữ Miên vững như núi, sau 2 năm liền tìm hiểu đắc đạo, cuối cùng trong vòng 50 năm, vượt qua lôi kiếp lần thứ nhất.

Nàng tu luyện đến thâm niên 153, thì tu vi cũng đã vượt qua chưởng lão hơn ngàn tuổi, trở thành đệ nhất Thiên bảng.

Hiện giờ đã 300 năm qua đi, Yến Dữ Miên đã sớm vượt qua chín đạo lôi kiếp, chỉ cần nàng muốn thì phi thăng dễ như trở bàn tay.

Nhưng nàng lại lựa chọn ở lại.

Bởi vì Yến Dữ Miên hiểu rõ, làm thần tiên cũng không có gì tốt.

Thần tiên có thể chơi di động không? Có thể lên mạng hóng hớt chuyện không? Có thể xem phim chơi game không?

Tất nhiên là không.

Vậy thì phi thăng còn có ý nghĩ gì chứ? Đổi một nơi khác ăn không ngồi rồi sao?

Kiếp trước, trước khi tận thế sảy ra Yến Dữ Miên xem phim điện ảnh, còn thường xuyên mắng chửi vì sao thần tiên mỗi ngày chỉ biết yêu yêu đương đương, bây giừo nàng rốt cuộc cũng hiểu được, bởi vì hoàn toàn không có việc gì làm!

Phi thăng, tất nhiên không có khả năng phi thăng, đời này cũng không thể phi thăng.

Ở nhân gian này, tốt xấu gì nàng còn có môn phái cùng các đồ đệ, cũng coi như là một cái để nhớ.

“Sư phụ.”

Một âm thanh lạnh lùng từ phía sau vang lên, thiếu niên mặt này lạnh nhạt đứng ở trước điện, y phục của hắn trắng như tuyết, quanh thân nghiêm nghị.

“Mọi chuyện đã làm xong?”

“Vâng, hôm nay trong tông môn…”

Yến Dữ Miên vẫn không quay đầu lại, nàng đang chú ý đến những chú văn biến áo trên hoàng lịch, lựa chọn canh giờ thích hợp trong ngày: “Không cần bẩm báo, Lan Thanh Tông này, một ngày nào đó cũng là do các ngươi đến quản lý.”

“Sư phụ mới là linh hồn của Lan Thanh Tông.”

Tống Tử Phàm chăm chú nhìn bóng lưng của Yến Dữ Miên, thiến niên rũ mắt xuống, trong ánh mắt loé lên từng tia ái mộ nhưng lại nhanh chóng dấu đi.

Năm tháng thấm thoát qua đi, sư phụ vẫn là thiếu nữ năm đó, bao nhiêu xuất hiện trong giấc mơ của hắn, trong cặp mắt dị sắc chứa bất đắc dĩ cùng ý cười, làn váy của nàng bị nước bùn làm ô dơ, hắn quỳ theo nàng vươn bàn tay tới.

… đừng như thế, nếu cứ như thế máu của ngươi phải chảy khô.