Chương 4

Lục Tu Chi trầm mặc một lát: “Như thế rất tốt.”

Tư Hoài không nhớ rõ mình đã nói cái gì, nghe thấy bốn chữ này thì đầu óc chỉ còn lại một ý niệm: Đại hòa thượng cũng rất muốn kết hôn với cậu!

Cậu đè khóe miệng muốn nhếch lên xuống, mừng rỡ uống ngụm trà.

Hôm nay là lần đầu tiên gặp Lục Tu Chi, Tư Hoài có thể tự mình hiểu lấy, biết đối phương không có khả năng nhất kiến chung tình với mình.

Nghĩ tới nghĩ lui, nguyên nhân kết hôn chỉ có một —— đây là hôn nhân do hai bên trưởng bối đính ước, là di nguyên của trưởng bối.

Tư Hoài vạn phần cảm tạ mấy trưởng bối đã tạo ra hôn ước kia, có lý lẽ hơn so với Tư Hoằng Nghiệp nhiều, lão Tư không có được di truyền gien tốt của nhà họ Tư.

Đã định thời gian ngày mai xuất phát, thêm WeChat, Tư Hoài cũng uống trà xong rồi.

Cậu buông chén trà xuống, nói: “Tôi đi về trước.”

Cậu không hiểu mấy thứ Phật giáo kia, không thể lấy cớ bàn luận Phật pháp tiếp tục cọ âm khí, nếu sư huynh ở đây thì chắc chắn có thể ngồi nói ba ngày ba đêm……

Lục Tu Chi đứng dậy nói: “Tôi tiễn cậu.”

Mưa đã tạnh, Lục Tu Chi nguyện ý tự mình tiễn thì đương nhiên Tư Hoài sẽ không cự tuyệt.

“Lục tiên sinh, ngày mai gặp.”

“Ừ.”

Lục Tu Chi ngước mắt, ánh mắt dừng ở bóng dáng thon gầy phía trước, sau khi Tư Hoài rời đi thì ấm áp quanh thân cũng dần dần biến mất.

Một lát sau mấy cô hồn dã quỷ chậm rãi bay lại đây, vừa chạm vào Lục Tu Chi thì thân thể cứng đờ, sắc mặt vặn vẹo, tiếng kêu rên còn chưa ra khỏi miệng thì đã hóa thành tro tàn tiêu tán ở trong không khí.

Lục Tu Chi thu hồi tầm mắt, vuốt ve Phật châu trên tay, bên tai vang lên tiếng nói của Tịch Vô đại sư.

—— chỉ cần ở bên cạnh người có thể chất cực dương thì có thể thoát khỏi khốn cảnh lệ quỷ quấn thân.

* *

Trở lại nhà họ Tư, Tư Hoằng Nghiệp ngồi ở trên ghế trên xem báo.

Nghe thấy tiếng bước chân của Tư Hoài thì ông buông báo xuống, đánh giá trên dưới trong chốc lát, ngữ khí khó có được không táo bạo: “Sao không trả lời tin nhắn? Thế nào?”

“Hết pin.”

Tư Hoài mang dép lê đi đến gần, hỏi lại: “Cái gì thế nào?”

Thấy bộ dáng cà lơ phất phơ của cậu, cơn tức giận trong đáy lòng Tư Hoằng Nghiệp lại xông lên.

Ông uống ngụm trà hoa cúc để ngăn chặn cơn tức giận: “Biết rõ còn cố hỏi.”

Phí Tú Tú vỗ nhẹ cánh tay ông, nhìn về phía Tư Hoài: “Tiểu Tư, đã gặp Tu Chi rồi chứ?”

“Gặp được rồi.” Tư Hoài gật gật đầu.

Thể chất của Lục Tu Chi độc nhất vô nhị, toàn Hoa Hạ nói không chừng tìm không ra người thứ hai.

Cậu lộ ra ánh mắt tán thưởng, khen nói: “Lão Tư, ánh mắt nhà các người không tồi.”

Nhà các người?

Khóe mắt Tư Hoằng Nghiệp co giật, lại sắp nổi bão.

Phí Tú Tú vội vàng nâng chén trà lên lấp kín miệng ông: “Hoằng Nghiệp, bác sĩ nói gần đây phải bảo vệ giọng.”

“Ở chung với Tu Chi thế nào?”

Nhắc tới Lục Tu Chi thì vẻ mặt Tư Hoài mới giãn ra: “Khá tốt.”

“Hai chúng tôi đúng là trời sinh một cặp.”

Phí Tú Tú ngây ngẩn cả người.

Tư Hoằng Nghiệp cũng ngây ngẩn cả người, ngày hôm qua còn nói mình thích phụ nữ, hôm nay đã thành trời sinh một cặp?

Trước mắt phảng phất hiện lên tương lai tốt đẹp của mình, Tư Hoài quay đầu, chờ mong hỏi Tư Hoằng Nghiệp: “Cho nên khi nào có thể kết hôn?”

Tư Hoằng Nghiệp trừng mắt, tức muốn hộc máu quát: “Mày lại không có tiền?!”

Tư Hoài xua xua tay: “Chúng tôi thật sự yêu nhau.”

“Nếu muốn cho tiền…… Cũng không phải không thể.”

“Mày, mày……” Tư Hoằng Nghiệp đặt mạnh chén trà xuống bàn, cả giận nói: “Thật sự yêu nhau cái rắm!”

Tư Hoài liếc mắt nhìn ông, thầm nghĩ người ba này cũng thật thích tức giận, không kết hôn thì tức giận, muốn kết hôn cũng tức giận.

“Tôi lên lầu.”

Giữa trưa ngày hôm sau Tư Hoài nhận được điện thoại của Lục Tu Chi, cậu chạy nhanh ra khỏi nhà họ Tư.

Tiểu khu Quân An ở gần làng đại học, là khu đất mới được khai phá hai năm trước, hầu hết các hộ gia đình ở đây đều là học sinh cùng giáo viên của trường học xung quanh, thời gian này tiểu khu rất an tĩnh, dường như không nhìn thấy người nào.

Hướng Kỳ Tường nắm chặt bùa, chậm chạp không dám ấn thang máy: “Anh Tư, vào thang máy sẽ không xảy ra chuyện chứ?”

“Kết cục của mấy người vào thang máy trong phim kinh dị đều không tốt lắm……”

Tư Hoài nhìn ánh đèn lờ mờ tối tâm ở trong hành lang, hỏi: “Cậu ở lầu mấy?”

“Lầu 17.”

Đi lầu 17?

Tư Hoài không hề nghĩ ngợi, vỗ vỗ vai anh ta, an ủi nói: “Sẽ không có việc gì, người đi ở hành lang trong phim kinh dị cũng có kết cục không tốt gì mấy.”

“……”

Hướng Kỳ Tường không được an ủi, run rẩy ấn thang máy.

May mắn không có chuyện gì xảy ra, trực tiếp tới lầu 17.

Hướng Kỳ Tường thở phào nhẹ nhõm, mở cửa.

Một cổ gió lạnh âm trầm trầm thổi tới, anh ta vội vàng nhích lại gần Tư Hoài.

Hướng Kỳ Tường đứng thẳng tắp ở cửa, tay nắm chặt áo Tư Hoài, không dám đi tới cũng không dám lui ra sau, đúng ở tại chỗ giới thiệu tình huống của căn nhà: “Lúc mua căn nhà này mẹ tôi còn đặc biệt tìm người tính qua, nói phong thủy của tiểu khu này rất tốt, thích hợp ở lâu dài, tìm mấy đại sư chọn lựa mới chọn ra căn nhà này……”

Tư Hoài quét nhìn một vòng, căn nhà hướng về phía nam, sáng sủa rộng rãi, hiệu quả cách âm rất tốt, sẽ không bởi vì khu mua sắm ở xung quanh trường học mà ầm ĩ.

“Căn nhà này không tồi.”

Giọng nói Hướng Kỳ Tường ngập ngừng, mờ mịt nhìn cậu: “A?”

Anh ta nghiêm túc tự hỏi một lát, dùng sức gật đầu: “Anh Tư anh nói rất đúng! Căn phòng này vô tội.”

“Cho dù có sai thì cũng là những con quỷ đó sai!”

“Hơn nữa đây là nhà mới, lúc trước khi xây dựng chưa từng xuất hiện sự cố gì, vấn đề chắc chắn không phải do căn nhà.”

“Ai…… Là do ngày hôm qua tôi kết luận vội.”

Vẻ mặt Tư Hoài mê mang, vừa rồi anh ta nói cái gì?

Cậu chỉ đơn thuần cảm thấy căn nhà này vừa tốt vừa có thể gặp quỷ thôi mà.

Xác định căn nhà không có vấn đề, Hướng Kỳ Tường thoáng an tâm, để bọn họ vào nhà ngồi, chủ động đi đến phòng bếp lấy trái cây đồ uống.

“Hình như tủ lạnh có dâu tây, tôi đi rửa một chút.”

Nghe được có dâu tây thì ánh mắt Tư Hoài sáng lên, vào toilet rửa tay.

Mở vòi nước ra, âm thanh vòi nước rầu rĩ mà chấn động.

Thật lâu sau mới chậm rãi chảy ra dòng nước thật nhỏ.

Cậu tạm chấp nhận rửa rửa, vừa ngẩng đầu lên đã thấy trong gương xuất hiện một mặt quỷ máu chảy đầm đìa, tràn đầy vết sẹo, đôi mắt hẳn là đã bị móc ra, chỉ còn lại hai cái hốc mắt tối om, thấm máu ra bên ngoài.

Tư Hoài nhìn ra sau thì thấy không có quỷ, lại nhìn vào gương, mặt quỷ trong gương cũng đã biến mất.

Có lệ như vậy sao?

Một chút cũng không chuyên nghiệp.

Đang nghĩ ngợi thì tiếng thét chói tai của Hướng Kỳ Tường truyền đến từ phòng bếp.

“Chết tiệt a a a a a!!!!”

Tư Hoài vội vàng đi ra ngoài, chỉ thấy sắc mặt Hướng Kỳ Tường trắng bệch, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra, sợ tới mức nói cũng nói không nhanh nhẹn: “Tôi, tôi…… nước, máu loãng……”

Tư Hoài lướt qua anh ta đi vào phòng bếp.

Tất cả đều bình thường, chỉ là trên mặt đất có một đĩa sứ bị nát, dâu tây bên trong rải đầy đất, không có một trái nào còn nguyên, đều bị dẫm bẹp, nước văng khắp nơi.

Hướng Kỳ Tường tránh ở phía sau Lục Tu Chi, lạnh đến mức rùng mình một cái, chạy nhanh đến bên cạnh Tư Hoài, vẻ mặt đưa đám nói: “Vừa, vừa rồi lúc rửa trái cây, nước đột nhiên biến thành máu, máu loãng……”

Tư Hoài nhìn dâu tây trên mặt đất, nhíu nhíu mày.

Mẹ nó, quỷ này không chiếm được thì muốn hủy diệt sao?

Thấy biểu tình nghiêm túc của cậu, trong lòng Hướng Kỳ Tường lộp bộp một chút, hô: “Anh Tư, cái này rất khó giải quyết sao?”

Tư Hoài còn đang tiếc hận mấy trái dâu tây, không nghe rõ anh ta nói gì.

“Cái gì khó giải quyết?”

Hướng Kỳ Tường thở phào nhẹ nhõm, giơ ngón tay cái lên: “Không hổ là anh Tư của em.”

Nhìn biểu tình khinh thường của cậu này, đại sư chính là có quyết đoán như vậy.

Lục Tu Chi: “……”

Anh nhìn cái ót Hướng Kỳ Tường, suy tư không biết giáo dục nhà họ Hướng có phải có vấn đề gì hay không.

Tư Hoài đoán chắc là Hướng Kỳ Tường lại tự mình bổ não ra cái gì kỳ kỳ quái quái, cậu lười truy vấn, ngồi lên sô pha, nói chuyện vừa xảy ra trong nhà vệ sinh.

Hướng Kỳ Tường nghe xong thì vội vàng nói: “Thứ tôi mới vừa thấy ở phòng bếp cũng không có mắt! Trước đó gặp được cũng là......”

Anh ta nghi hoặc nói: “Sao bọn họ đều không có mắt?”

Tư Hoài nào biết tại sao quỷ không có mắt, từ nhỏ cậu đã không thấy được quỷ, hiểu biết của cậu đối với phương diện này rất ít, không khác gì người thường.

Nhìn ánh mắt ham học hỏi như đối khát của Hướng Kỳ Tường, Tư Hoài không đành lòng nói chính mình không biết.

Cậu suy tư một lát, chậm rãi nói: “Ừ…… hẳn là có tổ chức quỷ mù.”

Hướng Kỳ Tường bừng tỉnh đại ngộ, tin tưởng không nghi ngờ: “Thì ra là thế.”

Một người dám nói, một người dám tin.

Lục Tu Chi trầm mặc.

Sau một lúc lâu anh mới mở miệng nói: “Là Ngũ Kỳ quỷ.”

Động tác của Tư Hoài cùng Hướng Kỳ Tường nhất trí nhìn qua, trong mắt đầy mờ mịt.

Lục Tu Chi nhắc nhở: “Còn gọi là Nhất Mục Ngũ tiên sinh.”

Tư Hoài lắc đầu, không biết.

Lục Tu Chi thấy cậu thật sự một chút cũng không hiểu thì rũ con ngươi, che lấp cảm xúc dưới đáy mắt, chậm rãi giới thiệu Ngũ Kỳ quỷ.

Ngũ Kỳ quỷ không phải một con quỷ, mà là năm con quỷ, trong đó bốn con không có mắt, tất cả đều nghe theo mệnh lệnh của một con quỷ có mắt duy nhất.

Bởi vậy quỷ cầm đầu được gọi là Nhất Mục Ngũ tiên sinh.

Năm con quỷ này dựa vào hút sinh mệnh nhân loại để tồn tại, Nhất Mục Ngũ tiên sinh sẽ sai sử bốn con quỷ khác đi ngửi nhân loại lần lượt theo trình tự, người bị ngửi sẽ từ từ suy nhược, bắt đầu sinh bệnh, một khi đều bị năm con quỷ ngửi thì thân thể hư nhược, chính là lúc tử vong.

Tư Hoài thở phào nhẹ nhõm, cậu không nói sai.

Đúng là tổ chức quỷ mù, đội phạm án.

Nghe xong những lời này thì cả người Hướng Kỳ Tường rét run, hàm răng đã bắt đầu run lên, thần sắc hoảng sợ nói: “Em, em đã bị bốn con ngửi qua……”

“Lại đến thêm một con nữa thì em sẽ qua đời sao?”

Tư Hoài nhìn tướng mạo của anh ta, hắc khí quanh quẩn lúc trước đã tan đi, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không có nguy hiểm đến sinh mạng, nhiều lắm thì chỉ có chút xui xẻo thôi.

“Sẽ không có việc gì, bị hút hai cái không chết được.”

Thấy vẻ mặt Hướng Kỳ Tường đầy u sầu, Tư Hoài nghĩ nghĩ, nêu ví dụ cho anh ta: “Cái này không khác gì hiến máu, nó cũng có thể xúc đẩy quá trình tuần hoàn máu trong thân thể.”

Nghe rất khoa học.

Lúc này Hướng Kỳ Tường mới có chút an ủi.

Anh ta khẩn trương hỏi: “Anh Tư, chút nưaz anh chuẩn bị đối phó với ngũ kỳ…… Nhất Mục Ngũ tiên sinh kia thế nào?”

Tư Hoài giật mình: “Đây là một câu hỏi rất hay đấy.”

Cậu còn chưa có suy xét qua. Lần đầu tiên bắt quỷ, không có kinh nghiệm.

Hướng Kỳ Tường cũng là lần đầu tiên gặp quỷ, không biết cái gì có thể hỏi cái gì không thể hỏi.

Thấy Tư Hoài không nói lời nào thì đương nhiên cho rằng cái này không thể hỏi, bởi vì sau bức tường này có quỷ.

“Anh Tư anh không nói cũng không sao, em hiểu.”

…… anh ta lại hiểu cái gì?

Tư Hoài suy nghĩ một lát, trừ bỏ ấn của chưởng môn cùng bài vị của Tổ sư gia thì sư huynh không có để lại cho cậu pháp khí bắt quỷ nào.

Cậu gãi gãi sẹo ở cánh tay phải, do dự nói: “Đấm một cái.”

Cậu đánh nhau rất lợi hại.

Hướng Kỳ Tường lẩm bẩm nói: “Đây là cảnh giới trong truyền thuyết sao? Trong tay không kiếm, trong lòng có kiếm.”

Tư Hoài: “……”

Lục Tu Chi: “……”

Hướng Kỳ Tường nắm chặt lá bùa trong tay, tiếp tục hỏi: “Khi nào thì chúng ta động thủ?”

Lục Tu Chi: “…… Ngũ Kỳ quỷ chỉ động thủ hại người vào giờ Tý.”

“A?” Hướng Kỳ Tường ngây ngẩn cả người: “Vậy vừa rồi bọn họ?”

“Ảo giác, hù dọa người.”

Tư Hoài bừng tỉnh, khó trách vừa rồi không có thấy âm khí.

Hướng Kỳ Tường nhịn không được nhỏ giọng phun tào: “Bọn họ hù dọa người làm gì, có gì thú vị.”

Cái này Tư Hoài biết, cậu lập tức nói với Hướng Kỳ Tường: “Chấn kinh sẽ có ảnh hưởng nhất định tới thân thể, nghiêm trọng còn có thể ly hồn.”

“Nói đơn giản thì bọn họ chính là muốn làm cậu bị bệnh, muốn mạng cậu.”

Hướng Kỳ Tường thiếu chút nữa đã khóc.

Một buổi trưa bình an không có việc gì, ăn cơm chiều xong thì nhiệt độ không khí dần dần hạ thấp, lúc tới gần giờ Tý thì cuồng phong ngoài cửa sổ quát lên, gào thét đi qua.

Hướng Kỳ Tường nhịn không được mở điều hòa, trên người ấm nhưng bàn chân lại lạnh căm.

Anh ta tiến đến bên tai Tư Hoài hỏi: “Anh Tư, trên người của anh còn có bùa không?”

Tư Hoài ôm một mâm dâu tây, dùng cằm chỉ chỉ góc cặp sách: “Ở bên trong, tự lấy đi.”

Hướng Kỳ Tường kéo ra thì thấy tràn đầy lá bùa.

Anh ta cầm hai lá, nhét vào mỗi chiếc giày một lá, đưa cho Lục Tu Chi mấy lá.

Lục Tu Chi cúi đầu, nhìn lòng chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo trên lá bùa trong tay, nhớ tới một màn ngày hôm qua Tư Hoài dùng chu sa vẽ bùa.

Trình tự vẽ bùa rườm rà, trước tiên phải luyện tâm, sau đó làm cho thần phật thấy mục đích, khi vẽ bùa phải niệm chú thỉnh thần…… Mỗi một bước vẽ bùa đều yêu cầu tuân thủ nghiêm ngặt, còn phải thành tâm.

Còn với chữ viết không đoan chính giống trên lá bùa này thì đều là bùa phế, không có tác dụng.

Nhưng Tư Hoài lại khác……

Nếu biết viết thư phù thì sẽ làm quỷ thần sợ.

Lục Tu Chi nâng mí mắt lên, ánh mắt dừng ở trên gương mặt trắng nõn của Tư Hoài, cậu cắn một miếng dâu tây, quai hàm nhai nhai, màu môi giống như bị nước sốt nhiễm hồng.

Giống một sinh viên bình thường chưa được tu luyện. Lục Tu Chi thu hồi tầm mắt, nhìn về phía đồng hồ.

Thời gian từng phút từng giây qua đi, Tư Hoài ăn xong trái dâu tây cuối cùng, kim giây đát một tiếng, chuyển tới vị trí 12.

Giờ Tý tới rồi.

Tư Hoài dựa vào sô pha, quét nhìn xung quanh, tò mò Ngũ Kỳ quỷ kia sẽ đi ra từ chỗ nào.

Hướng Kỳ Tường siết chặt bùa, khẩn trương tim đập nhanh.

Một phút, hai phút…… Năm phút sau, góc áo Tư Hoài bị kéo.

“Ở đâu?”

Cậu đột nhiên xoay người, Hướng Kỳ Tường phía sau cắn chặt răng, xanh cả mặt.

Ánh mắt Tư Hoài sáng lên, nhìn theo ánh mắt của anh ta vào cửa nhà vệ sinh.

Hướng Kỳ Tường cong eo, nghẹn lại nướ© ŧıểυ đang mãnh liệt muốn lao ra, ấp a ấp úng nói: “Em, em muốn đi vệ sinh.”

Tư Hoài: “Đi đi.”

Hướng Kỳ Tường nhăn mặt: “Không, không dám.”

Sợ lát nữa anh ta tè ra ở đây luôn nên Tư Hoài đứng lên: “Tôi đi cùng cậu."

Hướng Kỳ Tường đi được hai bước thì quay đầu lại hỏi Lục Tu Chi: “Anh, anh muốn đi cùng không?”

Lục Tu Chi: “…… Không cần.”

Hướng Kỳ Tường không hiểu rõ về thể chất của anh họ, chỉ nghe trưởng bối nhắc tới anh rất có tài nghệ trong phương diện huyền học.

Nhưng lúc này có năm con quỷ, anh ta cũng không dám để anh họ ở lại một mình, nghĩ nghĩ: “Em sẽ không đóng cửa.”

Tư Hoài lười biếng dựa trên khung cửa, nghe tiếng nước róc rách.

Dù sao mọi người đều là đàn ông, cậu không cảm thấy gì, nhưng nghe một hồi bản thân cũng có chút muốn xả lũ.

Hướng Kỳ Tường vô cùng săn sóc, chủ động xin ra trận trông chừng cho cậu.

Tư Hoài kéo khóa kéo ra, phía bên phải bỗng nhiên có một đạo quỷ khí âm lãnh đánh úp tới.

Cậu nghiêng nghiêng đầu, trong gương trên bồn rửa mặt hiện ra ảnh quỷ, tóc dài màu đen khe khuất khuôn mặt, giữa tóc mơ hồ lộ ra một đôi mắt màu đỏ tươi, sâu kín mà nhìn chăm chú vào cậu.

Tốt lắm!

Tư Hoài lập tức kéo khóa quần lên, giơ tay sờ mặt kính, túm con quỷ từ trong gương ra.

Nhất Mục Ngũ tiên sinh còn chưa phản ứng kịp đã nghe thấy một tiếng cười lạnh vang lên ở đỉnh đầu: “Rình cái gì?”

Nhất Mục Ngũ mộng bức ngẩng đầu, một đấm che trời lấp đất bay đến.

Mỗi một quyền đều vững chắc mà đánh vào hồn thể, dương khí mãnh liệt trong nháy mắt hòa tan hồn phách, nửa cái đầu của nó đã không còn.

Nhất Mục Ngũ gian nan trợn to một con mắt còn sót lại, không thể tin mà nhìn nhân loại này.

Không có khả năng, nó có mấy trăm năm đạo hạnh……

Ý thức được mình sẽ hồn phi phách tán, Nhất Mục Ngũ điên cuồng giãy giụa, kêu gọi đồng bọn.

Tư Hoài nện một quyền xuống miệng nó, mẹ nó, một mình xem không đủ sao?!

Vậy mà còn gọi người, không đúng, gọi quỷ.