Chương 3

Nước mưa lăn xuống dọc theo mặt dù, xuyên qua thân thể tiểu quỷ nện xuống mặt đất.

Đây là một bé trai khoảng bảy tám tuổi, tóc dài tán loạn ở trên vai, quần áo rách rưới, làn da màu xanh lá nhàn nhạt lỏa lồ bên ngoài, mặt cũng có chút tái nhợt, đôi mắt vừa đen vừa to, dường như không nhìn thấy tròng trắng mắt.

Nó đứng nhìn chằm chằm Lục Tu Chi, nuốt nuốt nước miếng.

Tiểu quỷ đến gần hai bước, chậm rãi vươn tay nhỏ ra lướt qua Tư Hoài, muốn bắt lấy cánh tay Lục Tu Chi.

Mày Lục Tu Chi hơi nhíu, Phật châu trên cổ tay dần dần nóng lên.

Đang muốn ra tay thì Tư Hoài giành trước một bước, bỗng chốc giơ tay thật cẩn thận mà tới gần đầu tiểu quỷ.

Trong lúc ngón tay đυ.ng tới tóc nó thì mái tóc dài ngang vai như bị cắt một dao, biến thành một đầu tóc ngắn, miễn cưỡng đủ đến cổ.

Lục Tu Chi rũ con ngươi xuống nhìn cánh tay thon dài trắng nõn của Tư Hoài.

Lòng bàn tay anh dường như còn sót lại dương khí ấm áp trên người đối phương.

Tư Hoài ngượng ngùng mà đưa tay qua, cậu không phải cố ý.

Lần đầu tiên gặp quỷ, không biết có thể xem không thể sờ.

Tiểu quỷ sờ sờ đầu, cái ót có loại đau đớn bị bỏng cháy.

Ý thức được Tư Hoài là tồn tại cực kỳ nguy hiểm, nó mở to hai mắt lui về phía sau vài bước, trong nháy mắt đã biến mất không thấy.

Tư Hoài tiếc hận mà nhìn đường cái trống rỗng, quay đầu nhìn con ngươi màu hổ phách của Lục Tu Chi.

Lục Tu Chi lẳng lặng nhìn cậu, thần sắc nhàn nhạt, không có biểu tình gì.

Tư Hoài nghĩ nghĩ, chắp tay trước ngực: “A di đà phật, thiện tai thiện tai.”

Lục Tu Chi: “……”

“Chú có từng nói qua chuyện của tôi rồi chứ?”

“Nói qua rồi.”

Tư Hoài thất thần gật gật đầu, đầu óc giờ đều là chuyện của tiểu quỷ.

Hôm nay có gì đặc biệt sao?

Vậy mà tiểu quỷ kia lại trực tiếp xuất hiện ở trước mặt cậu……

“Anh ở chùa Bạch Long tu hành gì vậy.”

Lục Tu Chi: “…… nguyên nhân của thân thể, trước kia tạm thời ở chùa Bạch Long.”

“À.”

Tư Hoài gật gật đầu, lại đột nhiên ngẩng đầu.

Không đúng, có đồ vật đặc biệt.

Âm khí của đại hòa thượng này đặc biệt nồng.

Tư Hoài nghiêng người, nâng cánh tay trái lên đưa đến gần Lục Tu Chi.

Âm khí nồng đậm dần dần bay lại đây, lạnh lạnh, xua tan cơn nóng trong thân thể

Cậu đã xác định, âm khí trên người đại hòa thượng Lục có thể trung hoà một phần dương khí của cậu.

Ít nhất có thể lừa gạt quỷ.

Này có nghĩa là chỉ cần có Lục Tu Chi ở…… cậu sẽ không cần sầu vì không thấy được quỷ nữa! Tư Hoài ho nhẹ một tiếng, hô: “Đại…… Lục tiên sinh.”

Đại Lục tiên sinh trầm mặc một lát, ừ một tiếng.

Tư Hoài chậm rì rì nói: " Phật giáo các người chú ý chúng sinh bình đẳng, bốn bỏ năm lên, chúng giáo cũng bình đẳng đúng không?”

Lục Tu Chi nửa nhắm mắt, nghiêm túc mà trả lời: “Cùng tồn tại và thịnh vượng, đoàn kết tế thế.”

Tư Hoài nghẹn một lát sau đó cũng nói bốn chữ: “Như thế rất tốt.”

“Thật không dám giấu giếm, tôi là chưởng môn đời thứ hai của Đạo Thiên Quan.”

“Lục tiên sinh muốn tính một quẻ hay không?”

Mặt mày cậu nhu hòa tinh xảo, con ngươi đen bóng như sơn, tuy không cười nhưng trên người tản ra dương khí ấm áp làm người ta sinh ra hảo cảm.

Lục Tu Chi buông lông mi xuống, nhấp môi nói: “Đi vào rồi nói.”

Vốn dĩ Tư Hoài muốn dùng việc xem bói lân la làm quen, ở chung thêm một lát sẽ thuận tiện cọ cọ âm khí.

Nghe thấy Lục Tu Chi nói thì lập tức đáp ứng, đi theo vào trong.

Sân của nhà họ Lục vô cùng trống trải, rất ít hoa, chỉ có cây cỏ, mặt cỏ xanh biếc tùy ý mà mọc trên mấy tảng đá, cuối mặt cỏ có một nhà gỗ nhỏ cao nửa người.

Đơn giản sạch sẽ, sinh khí mười phần, so với sân nhà họ Tư trồng đầy cây hoa còn giàu sinh cơ hơn.

Phòng khách trang trí theo phong cách đen trắng hiện đại, nhưng cách sắp xếp đồ nội thất trong nhà, tranh chữ thư pháp đều vô cùng vi diệu, dương khí sinh cơ phòng trong còn nhiều hơn trong sân, tuần hoàn lặp lại sinh sôi.

Tư Hoài không quá hiểu biết về phương diện phong thuỷ, chỉ nhìn ra phòng khách có trận pháp.

Mới vừa ngồi xuống không bao lâu thì quản gia mặc tây trang giày da không biết từ nơi nào xông ra, đặt xuống ba ly trà nóng.

“Tư thiếu gia, tiên sinh.”

Quản gia cúi người nói với Lục Tu Chi: “Tiên sinh, Hướng thiếu gia tới.”

Tư Hoài đang nghĩ xem Hướng thiếu gia này là ai thì ngoài cửa đã truyền đến một tiếng hét: “Anh!”

Hướng Kỳ Tường thất tha thất thểu chạy vào, vọt tới bên cạnh Lục Tu Chi: “Anh! Anh mau giúp em giới thiệu một đại sư! Cao tăng!”

“Em, em đυ.ng phải kia, thứ kia!”

Nhớ tới thứ nhìn thấy trong nhà vệ sinh ngày hôm qua, Hướng Kỳ Tường nhịn không được giật mình một cái, vội vàng nâng chén trà trên bàn lên làm ấm áp thân thể.

Tư Hoài nhận ra Hướng Kỳ Tường chính là đơn hàng lớn ngày hôm qua, hỏi: “Anh lại đυ.ng phải cái gì nữa rồi?”

“Là, là cái kia!”

Hướng Kỳ Tường khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, không dám nói ra chữ quỷ, sợ nói quỷ thì quỷ se xuất hiện ở nơi này.

Hoãn một lát, anh ta mới hạ giọng nói: “Chính là Ghost……”

Tư Hoài nhíu nhíu mày: “Anh đυ.ng phải đứa nhỏ kia?”

Bị cậu kéo tóc xong lại bị vị anh em này đυ.ng phải……

Thành quỷ cũng quá thảm.

Nghe được lời này sắc mặt Hướng Kỳ Tường càng kém: “Đứa, đứa nhỏ nào?”

Nơi này còn có quỷ?!

“Anh trai, anh cũng đừng làm tôi sợ..…”

Anh ta lau mặt, xoay người thì thấy đó là Tư Hoài, buột miệng thốt ra: “Học đệ!”

“Đại sư!”

Hướng Kỳ Tường kích động ngồi đến bên cạnh Tư Hoài: “Đại sư! Sao lại ở chỗ này! Có phải tính được tôi sẽ đến hay không ——”

Lục Tu Chi đánh gãy anh ta, mở miệng giới thiệu: “Vị này chính là Tư Hoài.”

“Vị này chính là em họ tôi, Hướng Kỳ Tường.”

Hướng Kỳ Tường biết khoảnh thời gian trước nhà họ Tư tìm được đứa con trai thất lạc nhiều năm, cũng biết nhà họ Lục cùng nhà họ Tư định ra hôn ước, nhưng cũng không nhận biết đó là Tư Hoài.

Hiện tại phát hiện đại sư chính là Tư Hoài, có hôn ước với anh họ.

Vậy chẳng phải là người một nhà sao!

Hướng Kỳ Tường càng vui vẻ, lập tức sửa miệng: “Anh! Anh Tư!”

Ừ, rất biết điều.

Tư Hoài bình tĩnh mà nhận cái xưng hô này, nói với anh ta: “Em họ của Lục tiên sinh chính là em họ của tôi.”

Đầu ngón tay Lục Tu Chi co giật, như suy tư gì mà nhìn về phía Tư Hoài.

Hướng Kỳ Tường cảm động uống một ngụm trà nóng, chậm rãi nói: “Anh, chạng vạng ngày hôm qua không phải em bị tai nạn sao, sau đó cảnh sát giao thông tới……”

Hướng Kỳ Tường khóc lóc kể lể nói lại chuyện gặp ngày hôm qua một lần: “Sau đó tôi đã bị mang đến sở cảnh sát.”

“Rồi tôi về nhà, mẹ tôi đã đánh tôi một trận.”

Tư Hoài đánh giá trên dưới toàn thân anh ta, lòng bàn chân có ba đạo hắc khí.

Ba đạo hắc khí, ba con quỷ.

Hơn nữa cộng thêm ngày hôm qua thì tổng cộng có bốn con quỷ.

Vẻ mặt Tư Hoài cực kỳ hâm mộ: “Mệnh thật tốt.”

Tuổi còn trẻ mà có thể gặp được nhiều quỷ như vậy.

Hướng Kỳ Tường đơn giản mà lý giải ý trên mặt chữ, vẻ mặt kinh hỉ: “Thật vậy chăng?”

Tư Hoài khẳng định mà nói: “Đương nhiên, người thường nào có mệnh tốt như vậy.”

Cậu đã sống nhiều năm rồi mà mới chỉ gặp được một con vào hôm nay.

Lục Tu Chi đoán được ý nghĩa trong câu nói của Tư Hoài: “……”

Một lát sau Hướng Kỳ Tường móc xấp bùa thật dày trong túi quần ra, tìm lá bùa nhăn nhúm ở bên trong đưa đến trước mặt Tư Hoài hỏi: “Đúng rồi, anh Tư, anh xem bùa này.”

“Sau khi gặp phải thứ kia ngày hôm qua thì bùa này lại biến thành như vậy, có phải đã vô dụng rồi hay không?”

Tư Hoài nhìn lá bùa ảm đạm, chần chờ gật gật đầu.

Cậu không bán được bao nhiêu lá bùa, sau khi lá bùa thay người chắn tai hoa xong nó trông như thế nào thì cậu chưa thấy qua.

Ừ…… hẳn là như vậy.

Hướng Kỳ Tường vội vàng hỏi: “Anh Tư, trên người anh còn bùa không?”

Tư Hoài sờ sờ túi, không có bùa, nhưng có một nắm chu sa.

Với nguyên tắc không cần lãng phí cùng lười về nhà lấy bùa, cậu cầm lá bùa trên tay Hướng Kỳ Tường, dùng ngón tay chấm chu sa trực tiếp vẽ lại lên trên thêm một lần nữa.

Hướng Kỳ Tường đã từng thấy đạo sĩ vẽ bùa ở đạo quan, tắm gội dâng hương, niệm chú kết sát từ từ, lưu trình rườm rà phức tạp.

Lần đầu tiên nhìn thấy kiểu vẽ bùa thanh thuần không làm ra vẻ giống Tư Hoài như vậy, thầm hô ở trong lòng không hổ là đại sư.

“Được rồi.”

Tư Hoài đặt lá bùa vào tay Hướng Kỳ Tường, dùng dép lê chạm chạm vào giày của anh ta, xua tan hắc khí.

Hướng Kỳ Tường cẩn thận cầm bùa, tay chân nặng nề đã nhẹ nhàng không ít, còn có chút nóng.

Anh ta nhếch miệng cười: “Anh Tư, nếu chịu qua mấy ngày xui xẻo thì em không có việc gì nữa đúng không?”

Tư Hoài lắc lắc đầu: “Cậu không phải xui xẻo mới đυ.ng phải quỷ, mà là đυ.ng phải quỷ cho nên mới xui xẻo.”

Ngày hôm qua không có chú ý tới chân anh ta nên không phát hiện chuyện này.

Hướng Kỳ Tường nghe được lời này, trong lòng lộp bộp một chút: “Cho, cho nên em đã sớm đυ.ng, đυ.ng phải kia sao?”

Tư Hoài hâm mộ gật gật đầu: “Ba con.”

Mắt Hướng Kỳ Tường tối sầm.

Lục Tu Chi nhíu mày: “Gần đây em đã tới nơi nào?”

Tư Hoài bổ sung nói: “Làm những gì.”

Cậu phải học tập một chút.

“Em, em cũng không đi đâu mà.”

Hướng Kỳ Tường vắt hết óc nhớ lại: “Hình như là dọn ra nhà riêng ở, từ lúc vào tiểu khu Quân An thì bắt đầu xui xẻo.”

Đã bắt được từ ngữ mấu chốt, Tư Hoài lập tức lấy di động ra tìm giá nhà tiểu khu Quân An.

Rất tốt, học theo không được.

“Đúng!” Hướng Kỳ Tường càng nghĩ càng cảm thấy là bởi vì căn nhà đó, anh ta vỗ đùi: “Sau khi chuyển nhà em liền ngủ không ngon mấy ngày, nửa đêm luôn bừng tỉnh, em còn tưởng là do mệt……”

“Chắc chắn căn nhà kia có vấn đề!”

“Tôi con mẹ nó ở nơi có quỷ sao!”

Tư Hoài xoa tay hầm hè, nóng lòng muốn thử: “Chúng ta mau đi bắt quỷ đi.”

Hướng Kỳ Tường sửng sốt: “Hiện, hiện tại sao?”

Tư Hoài nghi hoặc: “Không được sao?”

“Có thể có thể……”

Hướng Kỳ Tường nắm chặt bùa, ngượng ngùng xoắn xít mà nói: “Nhưng từ hôm qua cho tới hôm nay em không dám nhắm mắt, vừa đói vừa buồn ngủ, ngay cả tắm cũng chưa tắm.”

Thấy mắt anh ta đầy tơ máu, quầng thâm mắt còn lớn hơn mắt, Tư Hoài không có thúc giục, để anh ta nghỉ ngơi trước.

Dù sao hôm nay cũng đã thấy quỷ, vậy thì có thể để dành ngày mai hẳn xem.

Biết nhà họ Tư ở đối diện nhà họ Lục nên Hướng Kỳ Tường da mặt dày muốn ở lại.

Quản gia dẫn anh ta đi lên phòng cho khách ở lầu hai nghỉ ngơi.

Mưa nhỏ tí tách ngoài cửa sổ, phòng khách chỉ còn lại hai người Tư Hoài cùng Lục Tu Chi.

Trà đã lạnh, Tư Hoài chậm rì rì mà uống trà, di động điên cuồng chấn động, hiện lên thông báo wechat của Tư Hoằng Nghiệp.

Cậu tắt di động, ngẩng đầu nhìn sườn mặt Lục Tu Chi:“Lục tiên sinh.”

“Ừ.”

“Phật giáo các người sẽ không có giới luật không thể đoán mệnh chứ?”

Đuôi lông mày Lục Tu Chi nhếch lên, không rõ tại sao đối phương lại chấp nhất cho rằng anh là người trong Phật môn như vậy.

Bị đôi mắt đen như mực của Tư Hoài nhìn chằm chằm, anh dừng một chút, không giải thích nhiều, trả lời vấn đề: “…… Đệ tử Phật môn chú ý nhân quả.”

Tư Hoài cái hiểu cái không gật gật đầu, dù sao chính là không có loại giới luật này.

“Vậy Lục tiên sinh có muốn đoán một quẻ hay không?”

Mắt phượng Lục Tu Chi hơi nhếch lên: “Được.”

Trong lòng Tư Hoài vui vẻ, đưa tay làm bộ làm tịch bấm bấm vài cái, dùng một loại ngữ điệu thần bí kỳ dị, chậm rãi nói: “Bấm tay tính toán, hai ta phải kết hôn khi còn trẻ.”