“Còn có lệ quỷ khác sao.”
Sắc mặt Mẫn Đông Kiệt càng trắng, sắc mặt của nhóm bạn cùng cũng không đẹp cho lắm
Mấy người tay nắm tay ôm hau sưởi ấm.
“Quỷ Khoa, Khoa Tràng này còn mang theo người nhà sao?”
Vô nhân tính!
Không có tính quỷ!
Lục Tu Chi: “…… Do trước đây mấy người chiêu hồn nên vận khí xui xẻo, trùng hợp thôi.”
Tư Hoài thở dài, thêm một con quỷ thì thêm một con quỷ, tốt hơn là không có quỷ.
Mấy người Mẫn Đông Kiệt thấp giọng thảo luận chuyện có quỷ thứ hai.
Nguyên bản cảm thấy chuyện thần quái xảy ra ở ký túc xá gần đây có liên quan đến bút tiên bọn họ chiêu, cho nên bọn họ phải tới giải quyết, bởi vậy mới tìm tới Đạo Thiên Quan.
Hiện tại lại nhiều thêm một con quỷ, bọn họ đều không thiếu tiền, đang thảo luận vấn đề thay vì sau này vẫn luôn lo lắng hãi hùng, không bằng hiện tại giải quyết luôn một lần.
Một lát sau, Mẫn Đông Kiệt đại diện lên tiếng, hỏi: “Vậy có thể thuận tiện bắt luôn hai con quỷ không”
“Tiền cứ theo giá thị trường nhân lên.”
Vốn dĩ phải trả gấp đôi, nhưng lại có hai con quỷ nên nhân lên bốn lần.
Tư Hoài lập tức gật đầu: “Đương nhiên không thành vấn đề.”
Mẫn Đông Kiệt thở phào nhẹ nhõm, hỏi: “Cần chuẩn bị cái gì không?”
“Nến? Gạo? Pháp đàn?”
Lục Tu Chi nghiêng đầu nhìn Tư Hoài.
Có rất nhiều phương pháp chiêu hồn, giữa các giáo phái đạo quan đều có chút khác biệt.
Anh còn muốn nhìn xem Đạo Thiên Quan chiêu hồn như thế nào.
Tư Hoài suy nghĩ một lát, lắc đầu: “Không cần.”
“Ở chỗ tôi có sẵn dẫn hồn phù.”
Lục Tu Chi rũ mắt xuống, nhìn thấy trong cặp sách của cậu có một đống dày dẫn hồn phù, nhớ tới trước đó không lâu quản gia Trần đã vất vả suốt một đêm.
“Anh dán bùa này lên tường đi.”
Tư Hoài móc bốn lá dẫn hồn phù từ trong túi ra, cậu còn nhớ thương chuyện lần trước không chiêu được quỷ ở nhà họ Lục.
Vừa lúc có cơ hội này, nhìn xem dẫn hồn phù dẫn quỷ tới như thế nào.
Mẫn Đông Kiệt cúi đầu, nhìn lá bùa đầy nếp uốn nhăn nheo trong lòng bàn tay: “Có cần niệm chú gì đó hay không?”
Tư Hoài: “Không cần.”
“Cần keo trong suốt hoặc là băng keo hai mặt không?”
Tư Hoài: “…… Anh cứ ấn lên trên tường là dán được.”
“Thần kỳ như vậy sao?”
Mẫn Đông Kiệt nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, nửa tin nửa ngờ cầm lấy một lá bùa trong đó giơ tay lên đi tới mặt tường gần nhất.
Lúc cách mặt tường mấy centimet thì có một cổ lực hấp dẫn kéo lá bùa, giống như hai khối nam châm sắt chạm vào nhau, đát một cái, lá bùa đã dính chặt lên trên tường.
Mẫn Đông Kiệt mở to hai mắt: “Vãi.”
Anh ta lại dán một lá dẫn hồn phù nữa, hưng phấn nói với bạn cùng phòng: “Có ai muốn thử một chút không? Thật sự rất thần kỳ, nó dán lên lập tức luôn.”
Lục Tu Chi: “……”
Mấy tên nam sinh này giống như trẻ con, quên mất sợ hãi trước đó, bu lại chỗ góc tường chơi dán bùa.
Tư Hoài tiến đến bên tai anh nhỏ giọng nói: “Hồi nhỏ lúc lần đầu tiên tôi vẽ bùa tôi dán hết một mặt tường.”
Niềm vui của bé trai chính là đơn giản như vậy.
“Anh có từng chơi qua chưa?”
Lục Tu Chi híp mắt nói: “Chưa.”
Tư Hoài ngẫm lại, cũng đúng, Phật giáo không cần bùa chú.
Cậu tò mò hỏi: “Lúc còn nhỏ chắc anh gõ làm hỏng rất nhiều mõ đúng không?”
Lục Tu Chi: “……”
Bốn mặt tường đều được dán dẫn hồn phù, độ ấm trong nhà đột nhiên giảm xuống, cơn lạnh tiến vào thân thể từng đợt.
Nhóm nam sinh bình tĩnh lại, xê dịch ghế, theo bản năng tới gần nguồn nhiệt —— Tư Hoài trong nhà.
“Chúng ta phải đợi bao lâu?”
Tư Hoài thuận miệng nói: “Phải xem nó có ở gần đây hay không.”
Bọn họ đồng thời gật đầu, ngồi đợi một lát thì nhịn không được bắt đầu chơi di động.
Không lâu sau nam sinh đầu trọc kinh hô: “Má ơi, tôi thấy trên diễn đàn có người nói bài tập cậu ta viết không còn nữa.”
“Cũng là kinh tế học của thầy Dương.”
Mẫn Đông Kiệt ôm bình giữ ấm, hạ giọng nói: “Quỷ Khoa Tràng này sẽ không có quan hệ gì với thầy Dương chứ?”
“Giúp ông ấy thúc giục chúng ta học tập à?”
“Này mẹ nó cũng quá độc ác.”
Lục Tu Chi: “……”
Tư Hoài nghe được thì động tâm, vội vàng thò lại gần hỏi: “Thầy Dương là ai?”
Mẫn Đông Kiệt mở album ra, tìm ảnh được chụp lúc ở trên lớp.
Người đàn ông trung niên năm chục tuổi, mặc áo polo sọc sam, khóe miệng mím lại, thần sắc nghiêm túc.
Tư Hoài sửng sốt: “Chúng ta học chung một thầy.”
“Trùng hợp như vậy.”
Tư Hoài cúi đầu trầm tư, lẩm bẩm nói: “Không học tập tốt là có thể gặp quỷ sao……"
Vậy tại sao không có phần của cậu?
Là do cậu còn chưa trốn tiết đủ nhiều sao?
Lục Tu Chi nghe thấy cậu lẩm bẩm: “……”
Đột nhiên có một trận âm khí bay từ kẹt cửa vào cùng với một giọng nam trẻ tuổi: “Đám tiểu tử thúi này lại không làm được bài tập sao?”
Một quỷ nam trẻ tuổi mặc sơ mi trắng quần jean xuyên qua cửa bay vào phòng, hùng hùng hổ hổ nói: “Cả ngày không học tập cho tốt, chỉ biết chơi game, đi học không nghe giảng bài, các cậu không thấy mình làm ba mẹ thất vọng, làm các giáo viên thất vọng……”
Hắn lập tức bay tới trước một cái bàn trống, mở sách kinh tế học ra, tức giận đến quay đầu 180 độ, trừng nam sinh đầu trọc: “Vương Hâm Hâm! Đề phần tích cung cầu đơn giản như vậy mà cũng có thể viết sai?! Ngay cả tọa độ cũng không vẽ!”
Quỷ nam càng nói càng tức, mở to hai mắt, trừng đến mức tròng mắt rớt xuống đất, quay tròn lăn đến bên chân Tư Hoài bên.
Hắn vội vàng đi qua nhặt tròng mắt lên, vừa mắng vừa nhét tròng vào hốc mắt trống trơn.
Quỷ nam này khác với Ngũ Kỳ quỷ không có mắt trước đó, toàn thân sạch sẽ ngăn nắp, thoạt nhìn giống như một con quỷ thích vệ sinh.
Tư Hoài nhìn hai hốc mắt hắn nhiều thêm vài lần, hỏi: “Anh không lau sao?”
Quỷ nam theo bản năng mà xoa xoa, đột nhiên ngẩng đầu: “Cậu, cậu thấy được tôi?”
Tư Hoài gật gật đầu: “Chúng tôi là đạo sĩ.”
Quỷ nam ngẩn ra, nhìn Lục Tu Chi, lại nhìn nhìn bốn người ngồi xếp hàng một bên.
Lúc này mới phát hiện chính mình bị bại lộ.
Tất cả mọi người đều đang nhìn hắn!
36 kế, chạy là thượng sách.
Thấy hắn xoay người muốn chạy, Tư Hoài lười biếng duỗi chân ngăn đường đi lại.
Lúc tới gần Tư Hoài động tác quỷ nam cứng đờ, động cũng không dám động.
Dương khí trên người đối phương thiêu đốt làm chân hắn đau, nếu thật sự đυ.ng phải……
Vậy thì hôm nay chính là ngày giỗ thứ hai của hắn.
Quỷ nam ai oán nhìn về phía bốn người của phòng 401, ngữ khí thống khổ bi thương: “Tôi giúp mấy người sửa bài tập, các người lại đối xử với tôi như vậy sao?”
Tư Hoài chưa động tay đã trấn trụ quỷ nam này.
Nam sinh đầu trọc vừa bị mắng lấy hết can đảm mở miệng: “Anh giúp chúng tôi lúc nào! Anh rõ ràng là đang hù dọa chúng tôi!”
“Xóa hết bài tập mà chúng tôi làm cực khổ.”
Quỷ nam lập tức nói: “Mấy thứ mà cậu cực khổ làm tất cả đều sai.”
“Nếu như bị thầy Dương nhìn thấy, cậu sẽ bị mắng thảm hại hơn.”
Vương Hâm Hâm không tin: “Không có khả năng! Tôi chép lại bài làm của cán bộ lớp.”
Quỷ nam cười lạnh một tiếng: “Xem ra cán bộ lớp đi học cũng không nghe giảng.”
Tư Hoài chớp chớp mắt, tò mò hỏi: “Anh làm bài tập lợi hại như vậy sao?”
Quỷ nam trừng mắt, ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Đương nhiên, tôi chính là học sinh thầy Dương thích nhất, là một trong những nghiên cứu sinh của ông ấy.”
“Chuyên ngành khoa chính quy nhìn một cái là biết đáp án.”
Nghe vậy mấy người ở phòng 401 đều ngẩn người.
Quỷ này vậy mà là học trưởng của bọn họ?
Mẫn Đông Kiệt cẩn thận mà đánh giá quỷ nam, đột nhiên a một tiếng: “Anh, có phải anh là học sinh của thầy Dương hay không, tên Diêu, Diêu gì đó.”
“Diêu Tiền.”
Quỷ nam quay đầu nhìn anh ta: “Cậu biết tôi sao?”
Mẫn Đông Kiệt gật đầu: “Tôi đi theo thầy Dương làm một dự án, lúc ăn cơm ông ấy có nhắc đến anh, nói anh là học sinh hiếu học nhất mà ông ấy từng gặp qua, đáng tiếc mệnh không tốt lắm.”
Diêu Tiền lắu lư, khóc nức nở, tròng mắt theo nước mắt chảy xuống dưới.
Hắn là cô nhi, được thầy Dương giúp đỡ đi học, vùi đầu học tập chăm chỉ thi vào đại học Thương Dương, trở thành nghiên cứu sinh của ân nhân, mỗi ngày dậy sơm hơn gà gáy, ngủ lại trễ, toàn tâm đặt vào việc học cùng dự án.
Kết quả bởi vì ngủ không đủ giấc, thị lực bị hao tổn, nhìn không rõ đường.
Vào ngày mưa một chân dẫm vào không trung ngã xuống sông trong khuôn viên trường, bị chết đuối.
Diêu Tiền sâu kín mà khóc lóc kể lể: “Ngày đó mưa rất lớn, còn lớn hơn ngày Y Bình tìm ba hắn đòi tiền……”
“Đạo trưởng!”
Hắn nhìn Tư Hoài, chân thành nói: “Tôi nói đều là thật sự. Không tin cậu có thể lên mạng tìm luận văn của tôi, chứng minh thư, Bách Khoa Baidu……”
“Tôi đúng là một hồn ma tốt bụng trong thời đại mới, thực hiện những giá trị cốt lõi của chủ nghĩa xã hội, đoàn kết, hữu ái, văn minh thân thiện!”
Tư Hoài quét mắt nhìn âm khí trên người hắn.
Quỷ tốt hay xấu phân biệt dễ hơn con người.
Hồn phách có màu sắc.
Từ trắng đến đen, từ thiện đến ác.
Màu càng đâm, làm chuyện xấu hại người càng nhiều.
Trên hồn phách Diêu Tiền có màu xám trắng nhàn nhạt, không có từng hại người, nhưng chắc chắn đã làm một ít trò phá phách, đùa dai.
Mẫn Đông Kiệt chất vấn nói: “Vậy anh tìm quỷ hại tôi bệnh chết làm gì?!”
Diêu Tiền vẻ mặt mê mang: “Bệnh gì chết?”
Mẫn Đông Kiệt: “Không phải anh phái tiểu đệ tới ký túc xá trộm đồ ăn, ăn hết thuốc của tôi sao?”
Diêu Tiền vội vàng biện giải: “Tôi không phải tôi không có.”
“Tôi làm quỷ nhiều năm như vậy, năm nay mới có thể miễn cưỡng sờ đến sách bút, làm gì có tiểu đệ ăn được đồ ăn con người.”
“Tôi làm tiểu đệ của người ta thì đúng hơn.”
Đám người Mẫn Đông Kiệt hai mắt nhìn nhau, nghiêm khắc mà nói, Diêu Tiền đúng là không có hại bọn họ, chỉ là tự cho là đúng muốn tốt cho bọn họ, quỷ trộm đồ ăn vặt cùng thuốc không có quan hệ với hắn.
Vẫn là học trưởng chung học viện....
“Vậy, vậy làm sao bây giờ?”
Tư Hoài hỏi lại: “Anh muốn làm sao bây giờ?”
Mẫn Đông Kiệt: “Này…… trong lưu trình bình thường của hai người, nếu gặp được quỷ xấu thì xử lý như thế nào?”
Tư Hoài suy tư một lát, không có kinh nghiệm.
Cậu chớp chớp mắt, quay đầu nhìn Lục Tu Chi,
Lục Tu Chi: “…… Siêu độ.”
Tư Hoài bừng tỉnh: “Đúng vậy.”
Còn có thể siêu độ, giao cho địa phủ xử lý.
Nghe thấy hai chữ siêu độ này sắc mặt Diêu Tiền đại biến, còn sợ hãi hơn lúc biết Tư Hoài là đạo sĩ.
“Không được!!!”
Hắn nhìn Tư Hoài, cắn chặt răng, bất chấp tất cả nhắm mắt lại tiến lên.
Tư Hoài vội vàng nghiêng người, nhưng Diêu Tiền chạy trốn quá nhanh, vẫn tiến sát tới bả vai rồi.
Diêu Tiền kêu thảm một tiếng, dương khí nóng rực giống như dao cắt vào cánh tay hắn.
Hắn khập khiễng chạy ra khỏi ký túc xá.
Tiền chạy!
Tư Hoài đứng dậy, đuổi theo.
Hồn thể bị thương không giống với thân thể bị thương, hồn phách bị thương rất khó tự lành, pháp lực Diêu Tiền thấp kém, càng không có năng lực tự lành.
Bả vai bị bỏng cháy đau đớn lan tràn đến toàn thân, hắn đau đến mức tròng mắt lồi ra, giống như ruồi nhặng không đầu vọt tới sân thượng lầu sáu.
Không thấy rõ đường, hắn chạy thẳng về phía trước, xông tới vòng bảo hộ trên sân thượng.
Tư Hoài liếc nhìn tiếng người ồn ào bên ngoài phố ăn vặt, dừng bước chân lại, lười biếng mà ngồi lên thềm đá ở một bên.
Vào lúc Diêu Tiền chạy ra khỏi vòng bảo hộ, toàn bộ thân quỷ đều cứng đờ ở trên không trung, như thể có một bức tường vô hình ngăn cản đường đi của hắn.
Tư Hoài chậm rì rì mà nói: “Anh chạy sai hướng rồi.”
“Bên ngoài không phải trường học.”
Thân là Địa Phược Linh, Diêu Tiền không thể rời khỏi trường học.
Diêu Tiền đẩy đẩy tròng mắt, tầm mắt rõ ràng hơn.
Hắn xoay người, chậm rãi nói: “Đạo trưởng, cậu biết không?”
“Lúc rơi vào trong sông tôi vẫn luôn suy nghĩ, nếu lại cho tôi thêm thời gian một ngày tôi có thể viết xong luận văn rồi, nếu cho tôi thêm thời gian hai ngày tôi đã viết xong báo cáo, ăn ít một bữa cơm tôi có thể xem xong một cuốn sách, nếu hai ngày trước không có đi xem phim……”
“Lúc sắp chết tôi mới ý thức được lúc mình tồn tại đã lãng phí bao nhiêu thời gian.”
“Nhưng sau khi chết mới phát hiện, ông trời đây là cho tôi cơ hội lần thứ hai.”
“Làm quỷ tôi không cần ăn không cần uống, lấy toàn bộ thời gian ăn ngủ dùng để học tập ——”
Tư Hoài không thích nghe quỷ lải nha lải nhải thao thao bất tuyệt.
Cậu cau mày, vỗ vỗ đất dính trên dép lê rớt xuống: “Tôi không tính siêu độ anh.”
Thấy rõ động tác của cậu, trước mắt Diêu Tiền tối sầm.
Không siêu độ hắn……
Là muốn cho hắn hồn phi phách tán, chết một cách sạch sẽ sao?
(Quỷ này overthingkinh quá🤣)