Chương 9

Trầm mặc một lúc lâu, Thương Dương đệ nhất soái mới nói: “Vậy phiền ngài dò hỏi cộng sự ngài nhanh một chút.”

“Tôi bên này lúc nào cũng có thể.”

Tư Hoài cúp điện thoại, nhấn vào wechat Lục Tu Chi: 【 Lục tiên sinh, đêm nay có rảnh sao? 】

Tin nhắn mới vừa gửi đi, Đổng Đại Sơn thở hồng hộc chạy tới, đặt mông ngồi ở bên cạnh cậu, ném một quyển sách cho cậu: “Cậu quên mang sách giáo khoa này.”

Tư Hoài gật đầu: “Cảm ơn.”

Lý Văn Soái cách đó không xa đi đến bên cạnh Đổng Đại Sơn: “Đại Sơn, sách tôi đâu?”

“Có mang theo có mang theo đây.”

Đổng Đại Sơn lấy hai quyển sách kinh tế từ trong túi ra đưa cho cậu ta một quyển trong đó.

Lý Văn Soái lật sách: “Này không phải của tôi, tôi đã làm bài tập rồi.”

Nói xong cậu ta lại cầm lấy sách trong tay Đổng Đại Sơn: “Là quyển này —— này cũng không có.”

“Không thể nào, quyển sách đó tôi lấy ở trên kệ sách của cậu.”

Đổng Đại Sơn mở từng trang ra, không có quyển nào đã làm bài tập.

“Cậu không có làm đúng không?”

Lý Văn Soái thề son sắt nói: “Không thể nào, tối hôm qua tôi đã làm rồi.”

Thầy Dương giáo sư kinh tế thích nhất là học sinh hiếu học, cậu ta còn chuẩn bị tan học đi hỏi vài câu.

Đổng Đại Sơn cũng nhớ rõ tối hôm qua cậu ta đang viết gì đó, cho dù có lau đi cũng sẽ lưu lại dấu vết mới đúng.

Nhưng quyển sách này sạch sẽ, giống như sách mới.

Gần đây ký túc xá xảy ra chuyện thần quái liên tiếp, Đổng Đại Sơn cầm lòng không được mà nghĩ nhiều, vội vàng chọt chọt cánh tay Tư Hoài: “Đang, đang là giữa trưa, sẽ không có quỷ chứ?”

Tư Hoài nhìn khung thoại trên WeChat, thất thần gật đầu: "Có.”

Đổng Đại Sơn kinh ngạc: “Ban ngày ban mặt mà quỷ cũng có thể xuất hiện sao?”

Tư Hoài kỳ quái mà nhìn cậu ta: “Có người chết ban ngày ban mặt đấy, sao quỷ lại không thể xuất hiện giữa ban ngày.”

“……”

"Có đạo lý.”

Đổng Đại Sơn dừng lại một lát, khẩn trương hỏi: “Vậy, vậy bài tập bên trong quyển sach này thật là……”

Tư Hoài nhìn sách kinh tế, bên trên tờ giấy có một đạo âm khí mỏng.

“Là quỷ làm.”

“Má ơi.”

Đổng Đại Sơn ngẩng đầu, đánh giá trên dưới Lý Văn Soái, ngữ khí tràn đầy hâm mộ: “Tiểu tử cậu vận khí cũng thật tốt.”

Lý Văn Soái: “……”

Một hai người đều có vấn đề.

Cậu ta cầm lấy sách xoay người đi đến chỗ khác của phòng học, cách hai người này thật xa.

Vận khí tốt đến mức gặp được quỷ, Đổng Đại Sơn nhịn không được hỏi: “Tư Hoài, cậu nói xem có phải ngày nào đó tôi cũng có vận khí tốt như vậy không?”

Tư Hoài gật đầu có lệ.

Đổng Đại Sơn cảm thấy mỹ mãn uống miếng nước, nhấn mở một quyển tiểu thuyết kinh dị, làm chuẩn bị cho tương lai tốt đẹp.

Lục Tu Chi chậm chạp không trả lời WeChat, Tư Hoài gọi điện thoại cho anh.

Qua một hồi lâu bên kia điện thoại mới vang lên giọng nói trầm thấp của Lục Tu Chi: “Làm sao vậy?”

Tư Hoài hỏi: “Anh ở công ty sao?”

“Vừa về đến nhà.”

Ánh mắt Tư Hoài sáng lên, ở nhà đại biểu đối phương đang rãnh.

Thấy cậu không nói lời nào, Lục Tu Chi lại hỏi: “Làm sao vậy?”

“Nhớ anh!”

“Bây giờ tôi cũng trở về.”

Nói xong Tư Hoài cúp điện thoại, xách cặp đi ra ngoài.

Đổng Đại Sơn sửng sốt, vội vàng hỏi: “Cậu đi đâu vậy? Sắp vào học rồi.”

“Thầy Dương điểm danh đấy.”

“Điểm danh giúp tôi đi.”

“Không phải, tôi nên nói như thế nào?”

“Nghỉ kết hôn.”

“……”

Nhà họ Lục.

Mấy công nhân đi vào trong sân sắp xếp đá, ba bốn cục đá cao nửa người, còn có một phần đá vụn nhỏ.

Mỗi cục đá đều được đánh dấu, công nhân sắp xếp theo bản vẽ.

Lục Tu Chi đứng ở trên đá cuội, nói với một công nhân trong đó: “Sang trái một centimet.”

Tư Hoài vừa vào cửa đã cảm nhận được sinh cơ còn mãnh liệt hơn trước đó, chỉ hít thở thôi cũng thấy thoài mái.

Lục Tu Chi liếc mắt nhìn cậu, tiếp tục nói: “Sang phải một centimet.”

“Lùi ra sau hai centimet.”

Thấy Lục Tu Chi đang bận, Tư Hoài không có quấy rầy, lau mồ hôi trên trán rồi lên lầu tắm.

Sau khi tắm gọi xong, cậu còn đặc biệt xịt keo, làm đầu tóc thành bộ dáng người lớn

Trang điểm rất đẹp, Tư Hoài hưng phấn đi ra khỏi toilet.

Bài vị tổ sư gia lắc lư, “Cùm cụp” một tiếng ngã xuống bàn.

Tư Hoài đi qua nâng bài vị dậy.

Giây tiếp theo bài vị lại lắc lư rồi ngã xuống

Tư Hoài nhìn chằm chằm nó một lát, như suy tư gì mà nói: “Đây là bị vẻ đẹp của mình làm hôn mê sao?”

Một trận gió lạnh xuyên qua cửa sổ thổi lên trên mặt cậu, giống như muốn làm cậu thanh tỉnh một chút.

Tư Hoài rũ mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Phương hướng bài vị đảo ngược, là do thạch trận dưới lầu.

Cậu suy tư một lát, ôm bài vị đi ra sân.

Nhóm công nhân đã đi rồi, Lục Tu Chi cầm ấm nước nhỏ thong thả ung dung tưới cho mấy viên đá.

Tư Hoài cẩn thận nhìn quét một vòng, lập tức đi tới thạch trận bên cạnh ngôi nhà gỗ cao nửa người.

Nhà gỗ nhỏ nhìn như một ngôi nhà đơn giản vẽ khi còn nhỏ , đỉnh nhọn, có cửa sổ che mưa chắn gió, không gian còn rất lớn, có thể chứa mấy trăm bài vị.

Quan trọng nhất nhà gỗ nhỏ hình như là mắt trận, tràn ngập sinh cơ.

Tư Hoài khom lưng, đặt bài vị tổ sư gia vào trong.

“Dù sao gần đây cũng không có hương khói gì, lư hương kia lát nữa sẽ lấy tới.”

Cậu đứng dậy, chỉ thấy Lục Tu Chi buông lông mi xuống, ánh mắt dừng ở trên bài vị tổ sư gia.

Tư Hoài chớp chớp mắt, hỏi: “Cái nhà gỗ nhỏ này anh không dùng đúng không?”

Lục Tu Chi lắc đầu.

Tư Hoài vội vàng nói: “Vậy cho tổ sư gia đi.”

“Quên giới thiệu, đây là tổ sư gia của Đạo Thiên Quan, Đạo Thiên thiên tôn.”

Lục Tu Chi mím môi, anh đã đọc nhiều về Phật giáo và đạo giáo, Cơ Đốc giáo cũng từng đọc qua.

Chưa từng nghe qua nhân vật Đạo Thiên thiên tôn này.

“Nghiêm túc mà nói thì tổ sư gia cũng chính là sư phụ tôi.”

“Tôi là một thiên tài, cho nên sư huynh tôi cũng chính là quan chủ của Đạo Thiên Quan cảm thấy huynh ấy không xứng với cái danh hiệu sư phụ, vì thế đã để tổ sư gia thu đồ đệ.”

Lục Tu Chi nhấc mí mắt lên, nhìn về phía Tư Hoài.

Tóc mái cậu bay tán loạn lộ ra cái trán trơn bóng mịn màng, hốc mắt có chút sâu làm gương mặt cậu càng thêm đẹp hơn.

Hẳn là bởi vì đang nói đến chuyện khi còn nhỏ nên trên mặt mang theo chút tươi cười.

“Lúc tôi còn nhỏ, hình như là mười tuổi……”

Lục Tu Chi khẽ nhíu mày, lúc mười tuổi đã bị lừa đến Đạo Thiên Quan?

“Sư huynh cậu có từng nói qua lai lịch của Đạo Thiên không?”

Tư Hoài gật đầu: “Đương nhiên có nói qua, Đạo Thiên, chính là Thiên Đạo.”

"Tổ sư gia chúng tôi chính là Thiên Đạo!”

Lục Tu Chi: “……”

Bạn nhỏ này quá dễ lừa……

Tư Hoài tiếp tục nói: “Sư huynh có nói qua thế giới này có quy tắc là vì Thiên Đạo. Cái gọi là Thiên Đạo chính là quy tắc của vạn vật, đạo lý của vạn vật.”

“Nói cách khác tổ sư gia chúng tôi mạnh nhất! Bốn bỏ lên năm, Đạo Thiên Quan chúng tôi cũng mạnh nhất!”

“……”

Lục Tu Chi chậm rãi giơ tay lên nhẹ nhàng gõ vào nhà gỗ nhỏ: “Đây là ổ chó.”

Tư Hoài ngẩn người nhìn tổ sư gia.

Bài vị lắc lư, thẳng tắp ngã xuống.

Đã thích đến mức không dậy nổi rồi……

Tư Hoài chậm rì rì nói chuyện thay tổ sư gia: “Chúng sinh bình đẳng, tổ sư gia thích là tốt.”

Lục Tu Chi: “……”

Cậu vui vẻ là tốt.

Anh xoay người vào nhà, xuyên qua thạch trận, ấm nước trên mặt đất lắc lư vài cái, chuẩn xác mà ngã lên giày anh, còn mang theo một chút bùn đất.

“Lục tiên sinh.”

Tư Hoài đuổi theo hỏi: “Tối nay anh có làm gì không?”

Lục Tu Chi: “Không có.”

“Hôm nay là valentine trắng, chúng ta không đi chơi lễ sao?”

Lục Tu Chi dừng bước chân.

Tư Hoài tiến đến bên tai anh nhỏ giọng nói: “Tôi mang anh đi bắt quỷ.”

Hô hấp ấm áp phả vào gáy, Lục Tu Chi nghiêng đầu, đối mặt với ánh mắt sáng rực của con thú nhỏ.

“Lục tiên sinh, được không?”

Ma xui quỷ khiến Lục Tu Chi gật gật đầu: “Được.”

Lục Tu Chi còn có chút chuyện cần xử lý, Tư Hoài trở về nhà họ Tư, lục tung mới tìm ra một túi chu sa nhỏ, bắt đầu vẽ bùa.

Lúc đến đại học Thương Dương đã là 7 giờ tối, buổi tối thứ sáu lại là valentine, ký túc xá chỉ còn lại mấy người, không có ầm ĩ.

Tư Hoài ngựa quen đường cũ đi đến phòng 401 gõ cửa.

Một nam sinh cao 1m7 mở cửa, sắc mặt anh ta tái nhợt, mắt đầy quần thâm.

Ánh mắt anh ta di chuyển quanh hai người Tư Hoài sang Lục Tu Chi, cuối cùng cậu ta vươn tay tới trước mặt Lục Tu Chi: “Ngài chính là quan chủ Tư sao?”

Tư Hoài giơ tay nắm lấy tay anh ta: “Là tôi.”

“Anh là Thương Dương đệ nhất soái sao?”

“Đúng vậy, tôi chính là Thương Dương đệ nhất soái.”

Người đi ngang quua nhìn hai người với vẻ mặt quỷ dị, đang chơi cái kịch bản gì sao?

Nam sinh tóc xoăn ngượng ngùng cúi đầu: “Đạo trưởng gọi tôi Mẫn Đông Kiệt là được.”

Tư Hoài trả lời.

Mẫn Đông Kiệt lại nhìn mặt cậu, khen nói: “Ngài thật đẹp, hoàn toàn nhìn không ra tuổi.”

Lục Tu Chi: “……”

“Tôi mới 19.”

Tư Hoài mặt không đổi sắc: “Tuổi trẻ tài cao.”

Mẫn Đông Kiệt trầm mặc, anh ta căn bản không ngờ quan chủ còn nhỏ hơn anh ta một tuổi.

“Đúng đúng đúng, tuổi trẻ tài cao.”

“Hai vị đạo trưởng mau tiến vào.”

Trong phòng ngủ, ba bạn học của Mẫn Đông Kiệt ngồi xếp hàng, đồng thời chào hỏi bọn họ.

Nam sinh đầu trọc nói chuyện với Tư Hoài trước đó nhìn cậu nhiều thêm hai lần: “Đạo trưởng, sao tôi lại cảm thấy ngài rất quen mắt?”

Vì thanh danh của Đạo Thiên Quan, Tư Hoài không có nói chính mình chính là anh trai nhỏ giao hàng, mà là nói: “Tôi cũng học đại học Thương Dương, ở phòng lầu trên.”

Nam sinh đầu trọc bừng tỉnh: “Vậy có thể là đã gặp mặt.”

Mẫn Đông Kiệt dừng lại một chút, anh ta không cảm thấy tuổi trẻ tài cao đã làm quan chủ có gì không đúng, nhưng Tư Hoài là đồng học……

Khó trách biết chuyện mất đồ.

Mẫn Đông Kiệt càng nghĩ càng cảm thấy không đáng tin cậy, nhưng hiện tại người ta cũng đã tới rồi, cũng không nên nói cái gì nữa, chỉ có thể ngựa chết coi như ngựa sống mà chạy chữa thôi.

Anh ta kéo ghế dựa ra, đưa nước khoáng cùng trái cây qua: “Ngồi xuống đi.”

Mẫn Đông Kiệt không nói nhiều lời vô nghĩa, đi thẳng vào vấn đề: “Chuyện bắt đầu từ một tuần trước.”

“Cả phòng chúng tôi cùng xem bộ phim kinh dị 《 bút tiên 》 nên muốn chơi thử, sau đó lên mạng lục soát cách chơi rồi làm.”

“Tôi là người theo chủ nghĩa duy vật, không tin quỷ thần, lúc hỏi chuyện không biết hỏi gì, trong tay lại vừa lúc có sách 《 kinh tế học 》 nên đã hỏi bài tập làm thế nào……”

Nhớ đến cảnh tượng kia, Mẫn Đông Kiệt nhịn không được nuốt nước miếng.

Tư Hoài tò mò hỏi câu: “Không viết ra được, sau đó tức giận sao?”

Mẫn Đông Kiệt lắc đầu: “Không, nó viết ra được! Hơn nữa còn làm hết bài tập!”

Tư Hoài có chút kinh ngạc: “Còn có loại chuyện tốt này?”

“Ngài thật biết nói giỡn.” Mẫn Đông Kiệt miễn cưỡng cười trừ.

Lúc ấy bút treo ở giữa không trung, sách giáo khoa《 kinh tế học 》 tự lật trang giống như phim điện ảnh.

Bọn họ làm gì đã gặp qua trường hợp như này, sợ tới mức tè ra quần, lúc kết thúc chưa kịp làm nghi thức đã trực tiếp chạy.

“Chúng tôi không dám trở về phòng, ở khách sạn hai ngày mới dám quay lại trường học, ngày đầu tiên quay lại trường học đã phát hiện tất cả đồ ăn trong phòng không còn."

“Mấy ngày sau, khi chúng tôi làm bài tập, chỉ cần có liên quan đến kinh tế học thì tất cả đều sẽ biến thành trống rỗng.”

“Tôi còn nghe nói đồng học khác ở ký túc xa chúng tôi cũng xảy ra chuyện mất đồ.”

Tư Hoài gặm quả táo, nhớ tới bài tập của khỉ ốm hồi trưa cũng bị lau sạch.

Là do cùng một con quỷ làm ra sao?

“Tôi lướt vòng bạn bè thì thấy học trưởng Hướng đề cử nên mới đặt đơn một lá bùa bình an thử xem.”

Mẫn Đông Kiệt ho khan hai tiếng, sắc mặt càng kém: “Kết quả ngày hôm sau tỉnh lại thì thuốc trị cảm, thuốc xổ trên bàn đều bị ăn hết rồi!”

“Sạch sẽ, một viên cũng không còn.”

Nói xong anh ta nức nở một tiếng, nghẹn ngào nói: “Này, đây là muốn tôi bệnh chết!”

Lục Tu Chi: “……”

Lau nước mắt, Mẫn Đông Kiệt nhìn về phía hai người: “Hai người có thể thu phục bút tiên này không?”

Tư Hoài đáp: “Đương nhiên không thành vấn đề.”

Mẫn Đông Kiệt vẫn có chút không yên tâm, hỏi: “Đạo trưởng, hai người có thể tính ra bút tiên này là quỷ gì không?”

Sợ đối phương nhìn ra mình đang hoài nghi, anh ta bổ sung nói: “Tôi có chết cũng muốn chết cho minh bạch.”

Tư Hoài nào biết, cậu tiến đến bên tai Lục Tu Chi, dùng thanh âm mà chỉ có hai người bọn họ nghe được: “Bút tiên còn phân loại sao?”

Lục Tu Chi trầm mặc một lát: “Bút tiên là vu thuật đơn giản hóa của ‘ lên đồng viết chữ ’ cổ xưa, chính là chiêu hồn thuật .”

Chiêu hồn, có thể chiêu oan hồn lệ quỷ ở gần đến, cũng có thể chiêu cô hồn dã quỷ bình thường.

“Quỷ các cậu chiêu đến hẳn là quỷ Khoa Tràng.”

Đôi mắt cậu chớp chớp nhìn anh, tràn ngập mê mang.

Lục Tu Chi nhấp môi: “Quỷ Khoa Tràng là quỷ chết trong khi học hoặc thi, bị nhốt ở thư phòng, các nơi trường học, là một loại của Địa Phược Linh.”

Nam sinh đầu trọc nhịn không được hỏi: “Vậy chấp niệm của nó chính là học, tại sao lại ăn vụng đồ ăn của nhiều học sinh như vậy?”

Lục Tu Chi: “Quỷ Khoa Tràng không ăn đồ ăn của con người.”

Tư Hoài nhỏ giọng hỏi: “Có thể là do quỷ Khoa Tràng đói quá hay không?”

Lục Tu Chi nhìn cậu một cái: “Quỷ không dùng đồ ăn của con người, con người mới là đồ ăn của bọn họ.”

Tư Hoài đã hiểu, nhưng có chút buồn bực.

Cậu là cái bánh lớn như vậy, thế mà không có quỷ thèm?

Mẫn Đông Kiệt thoáng an tâm, nghe có chút chuyên nghiệp.

“Vậy, vậy những đồ ăn đó……”

Lục Tu Chi nói một câu nói, nặng nề mà nện ở trong lòng bọn họ:

“Có lệ quỷ khác.”